Hoàng Tung được coi là khách quý, mặc dù không có tư cách ngồi ngang hàng với Khương Bồng Cơ nhưng anh ta vẫn được ngồi ngay cạnh cô.
“Không ngồi yên được nữa sao?”
Hoàng Tung không đưa hai đích tử đến tham dự tiệc đón năm mới mà dẫn khuê nữ tới cùng.
Con gái nhìn thấy mấy đứa bạn cùng tuổi, lập tức ngồi không yên, nhưng do phụ thân không cho phép nên không dám tự tiện rời khỏi chỗ ngồi.
Kỳ phu nhân khó xử: “Trong hoàn cảnh hiện tại... nhỡ sơ sẩy xảy ra chuyện gì...”
Bình thường cãi nhau ầm ĩ cũng không sao, nhưng bây giờ là tiệc đón năm mới do Khương Bồng Cơ tổ chức, nếu để trẻ con không cẩn thận gây chuyện thì không tốt.
Hoàng Tung đang định lên tiếng thì Khương Bồng Cơ đã nói trước: “Đây là con gái của Bá Cao hả?”
“Đúng vậy.”
“Để con bé đi qua đây ta ngắm cái nào.” Mặt Khương Bồng Cơ hiện lên nụ cười nhẹ: “Quả là ngọc tuyết đáng yêu.”
Hoàng Tung khẽ vuốt lưng con gái, đẩy nhẹ một cái, khích lệ con tiến đến chỗ Khương Bồng Cơ.
Bé gái hơi sợ người lạ, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn nhìn xung quanh, sau đó nhút nhát rụt rè đi về phía Khương Bồng Cơ.
Sau khi đến cần, cô bé vụng về hành lễ.
“Chúc Lan Đình Công năm mới an khang.”
Tiếng con nít ngây ngô không những khiến Khương Bồng Cơ cảm thấy đáng yêu mà cả tám trăm năm mươi nghìn cá muối đang xem livestream cũng bị KO.
“Năm mới an khang.” Khương Bồng Cơ vươn tay bế cô bé ngồi lên đùi mình: “Con đến đây cùng với phụ thân sao?”
Cô bé gật đầu, nói: “Vâng, phụ thân ở bên kia.”
Khương Bồng Cơ cười rồi cầm lấy túi gấm đựng bao lì xì màu đỏ treo vào thắt lưng của cô bé.
“Mới nãy ta thấy con ngồi không yên, muốn đi chơi cùng các ca ca tỷ tỷ sao?”
Cô bé khó xử cắn môi, tựa như đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, cuối cùng vẫn thuận theo trái tim, gật đầu lia lịa.
“Vậy con qua đó chơi đi, lúc nào đói thì về đây.”
Khương Bồng Cơ dịu dàng cười nói, dặn dò Trường Sinh và mấy đứa trẻ lớn dắt cô bé cùng đi chơi.
Hoàng Tung thấy thế thì hoàn toàn yên tâm.
Tiết mục trong tiệc đón năm mới cũng được đổi mới, đồ ăn thức uống cũng phong phú hơn, khiến tên háu ăn Dương Tư không tìm được một lỗi lầm nào.
Nếu người nào để ý sẽ thấy năm nay Dương Tư rốt cuộc cũng không phải lẻ bóng một mình nữa rồi!
Bên cạnh gã là Khương Lộng Cầm trong bộ đồ mới màu sắc tươi đẹp, dù gương mặt hơi lạnh lùng nhưng vẫn dịu dàng hơn ngày thường một chút.
Dương Tư đang nhiệt tình ăn uống thì phát hiện tầm mắt Khương Lộng Cầm hướng về bên này.
“Sao thế?”
Mặt Khương Lộng Cầm vẫn lạnh lùng, mắt nhìn lướt qua khay đồ ăn nào đó chưa có người đụng đũa đến, khẽ hất cằm.
Dương Tư thấy vậy lập tức bưng khay đồ ăn đó đưa qua cho cô.
Do quy định chia đồ ăn khi ăn cơm tập thể, đồ ăn trên bàn của mọi người tuy nhiều nhưng số lượng trong mỗi khay cũng không lớn, cô đã ăn xong phần của mình rồi.
“Dạo gần đây có vẻ nàng rất thích ăn cay?” Dương Tư thuận miệng hỏi một câu: “Ta nhớ trước đây nàng không thích ăn cay.”
Khương Lộng Cầm đáp: “Mấy ngày gần đây thích ăn.”
Dương Tư nói: “Nếu nàng muốn ăn thêm ta sẽ sai thị nữ mang lên, nhưng mà món này vừa chua vừa cay, ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến vị giác.”
Gã là một người rất chú trọng, nếu ăn món ăn có mùi vị hơi nặng sẽ phải uống một hớp canh suông để tản đi mùi vị trong miệng.
Nếu không, mùi vị của món ăn trước sẽ át đi mùi vị của món ăn sau, như vậy ăn không đã ghiền.
Khương Lộng Cầm gật đầu một cái.
Khương Bồng Cơ thấy động tĩnh bên đó của bọn họ, hắng giọng một cái, phái người mang đồ qua cho Dương Tư.
“Đa tạ chủ công ban cho.”
Dương Tư cười một tiếng, sau khi mở ra, nụ cười trên mặt dần dần đông lại.
Táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen.
Trong hộp đồ ăn là bốn món, nhưng không phải món ngon trong tưởng tượng của Dương Tư.
Chủ công đưa cho gã cái này làm gì?
Dương Tư ngẩng đầu liếc mắt nhìn chủ công, chủ công đáp trả gã bằng một ánh mắt xem thường.
Gã cũng không phải người không nhạy bén, suy nghĩ một chút liền hiểu ra, kích động đến nỗi suýt lật đổ bàn ăn.
Tiệc đón năm mới này có người cực kỳ vui vẻ, có người lo lắng bất an và hoảng sợ.
Được chủ công coi trọng hay không thì xem có nhận được thiệp mời dự tiệc đón năm mới không là biết.
Ai không nhận được thiệp mời thì phải càng cố gắng, phấn đấu hơn nữa.
Những người nhận được thiệp mời đương nhiên vênh váo tự đắc, con đường làm quan năm sau có triển vọng.
Khó xử nhất chính là nhận được thiệp mời nhưng sau đó lại bị thu hồi, đó không phải chuyện mất mặt bình thường.
Bọn họ lén lút hỏi thăm một phen, phát hiện không chỉ có một nhà lâm vào cảnh lúng túng như vậy.
Chỉ là...
Rốt cuộc bọn họ đã phạm lỗi gì?
Tại sao đột nhiên lại thu hồi thiệp mời dự tiệc đón năm mới?
Chuyện này chắc chắn là điềm báo bị chủ công vứt bỏ, các nhà đều không còn tâm trạng đón Tết nữa, đi hỏi thăm chân tướng khắp nơi.
Trong phủ không có tiếng cười nói náo nhiệt, chỉ còn lại bầu không khí thấp thỏm ngưng trọng.
Ở một gia đình nào đó trong hẻm Trường An.
“Ngươi là người đàn bà khắc chồng, khóc cái gì mà khóc! Con đường thăng quan của con trai ta đều bị nước mắt của ngươi khóc trôi mất rồi!”
Bà lão mặc quần áo tươi sáng, tức giận đến mức hai hàng lông mày dựng đứng lên, ánh mắt nhìn con dâu sắc như dao, tựa như muốn lăng trì người phụ nữ này.
Gò má cô con dâu sưng lên, lớp phấn dày trên mặt cũng không che được vẻ tiều tụy và chật vật của cô.
Tóc mai rối loạn, sợi tóc khô xơ, nhìn già hơn mười mấy tuổi so với tuổi thật.
Cô con dâu bị bà lão quát một tiếng như vậy giật mình hoảng sợ, đôi mắt sưng vù kìm nén nước mắt, trong lòng càng thêm uất ức khổ sở.
Bà lão nói: “Người ta nói bát tự của ngươi khắc chồng khắc con, bất lợi đối với con đường làm quan của con trai ta, ngươi xem, đây không phải đã ứng nghiệm rồi sao? Khắc cháu ta có tai mà bị điếc, khắc con đường làm quan của con trai ta bị ngăn trở! Ngày mai, ngươi phải nhường lại chức chính thất đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, con ta còn không bị ngươi hủy hoại hay sao? Ngươi đúng là đồ sao chổi xui xẻo!”
Vẻ mặt bà lão hung ác, đáy mắt thoáng hiện lên sát ý.
Nếu như đứa con dâu này còn không biết điều, vậy cũng đừng trách bà ta nhẫn tâm.
Là một người mẹ, bà ta không cho phép một người khắc chồng khắc con tiếp tục chiếm giữ vị trí vợ cả của con trai bà ta!
Bà lão nói xong, một cô gái yểu điệu mang bụng bầu vỗ nhẹ cánh tay của bà lão, dịu dàng trấn an bà ta.
Cô gái này là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của bà lão, cũng là cô con dâu mà bà ta vừa ý nhất.
Gương mặt vượng phu vượng tử, bát tự cũng cực kỳ tốt.
Từ khi con trai bà ta cưới cô gái này, con đường làm quan cũng trót lọt, cái bụng của cháu gái bà ta cũng không chịu thua kém, không bao lâu liền mang thai.
Bà lão thấy vậy, càng vội vàng muốn bức bách con dâu nhường chức vợ cả cho cháu gái.
Một đêm hỗn loạn trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm mùng một đầu năm, một tin tức khiến Hoàn Châu đang yên bình náo loạn lên.
Vietwriter.vn
Bà lão nghe xong sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, ngã phịch xuống đất.
Dù bà ta là phụ nữ nhưng bà ta cũng biết “không tuân thủ lễ pháp, lạm quyền vượt quyền” là tội lớn.
Không những có thể bức chết một người mà còn có thể bức chết cả tam tộc.
“Con phạm vào tội lớn diệt tộc tịch thu tài sản khi nào...”
Bà lão tuyệt vọng nhìn con trai, con trai bà ta cũng kinh ngạc không có phản ứng gì.
Lúc này, cô con dâu xui xẻo lại đến gần muốn đỡ bà ta dậy, bà lão nhất thời tìm được nơi trút giận.
Bà ta giơ bàn tay to như cái quạt lên, dùng hết sức đánh con dâu, khóc mắng: “Cái đồ khắc chồng nhà ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, nhà ta không thù không oán với ngươi, vì sao lại đến nhà ta hại người hả?”
Nếu trong lúc bình thường thì con trai bà ta sẽ thấy mà làm như không thấy.
Tuy gã cũng không thích vợ mình, vừa già vừa xấu lại không biết nịnh nọt, nhưng hiện tại gã cực kỳ phiền lòng bực dọc, giơ tay ngăn mẹ đánh vợ.
Gã chật vật nói: “Không tuân thủ lễ pháp là vì nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, còn lạm quyền vượt quyền là do nạp thiếp!”
Mặc dù nhà gã cũng tính là gia đình giàu có nhưng không có tư cách cưới năm sáu bảy tám thiếp thất.
Trước kia bà lão chê con dâu, sợ con dâu chiếm được lòng con trai bèn mua mấy cô gái dáng vẻ đoan trang đưa vào phòng con trai.
Kết quả...
Thật là tự bê đá đập chân mình mà.
Có quỷ mới biết cưới thêm thiếp lại là phạm pháp!