Nhiếp Lương vốn dĩ phải nằm trong quan tài lại đang ngủ trên giường.
Hắn nghe thấy tiếng chân lại gần nên khẽ mở mắt, xác nhận người đến là ai mới thở phào.
“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Vệ Ưng thấp giọng nói: “Tất cả đều tiến triển thuận lợi, âm thầm phái người trở về, sẽ loại bỏ từng chướng ngại một.”
Nhớ lại ngày nguy hiểm đó, chỉ cần nghĩ thôi Vệ Ưng đã toát mồ hôi lạnh.
Khi đó Nhiếp Lương đã mất tri giác, đại phu cũng nói mạch đã ngừng đập, Vệ Ưng đau đớn khóc, hắn và Phiền Thần chuẩn bị thay đồ cho tiên chủ thì không ngờ Nhiếp Lương đột nhiên ho khan, chậm rãi tỉnh lại. Mặc dù Nhiếp Lương vừa từ quỷ môn quan trở về nhưng cơ thể sớm không thể chịu đựng nổi.
Hắn quyết định, để trải đường cho Nhiếp Thanh, bất kể ai cản trở Nhiếp Thanh, cản trở Nhiếp thị đều phải chết!
Thi thể bên trong quan tài cũng rất đơn giản, Nhiếp Lương luôn có tử sĩ bên cạnh, tướng mạo và thân hình của họ tương đương hắn, chỉ cần thay đồ là có thể biến giả thành thật, lừa mắt người ngoài. Nếu không phải người thân và tiếp xúc lâu dài thì rất khó phát hiện ra thi thể bên trong là giả.
Chờ khi Nhiếp Lương thật sự chết, thi thể trong quan tài sẽ được đổi lại.
Cho dù Vệ Từ trùng sinh nhưng số lần anh tiếp xúc với Nhiếp Lương chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không thể phát hiện được chút manh mối nào.
Để giữ bí mật, chuyện này phải giấu những người khác, chỉ có Vệ Ưng và Phiền Thần biết chuyện, ngay cả Nhiếp Thanh cũng không hề biết. Lừa dối con trai không phải do Nhiếp Lương nhẫn tâm mà hắn biết Khương Bồng Cơ nhất định sẽ phái người đến viếng, nhân tiện thăm dò xem hắn đã chết thật chưa, nếu Nhiếp Thanh biết sự thật thì chuyện này rất dễ bị lộ. Đã vậy không bằng cứ để cậu nghĩ thế, chờ sau khi mọi chuyện lắng xuống, Vệ Ưng mới nói cho cậu chân tướng.
Nhiếp Lương cười lạnh lùng: “Bọn họ chắc chắn đang rất vui mừng, bày tiệc rượu ăn mừng cái mạng này của ta bị Diêm Vương lấy đi.”
Vệ Ưng kiềm nén nỗi đau, trên khuôn mặt có thêm vài phần lạnh lẽo: “Những người đó cũng chẳng sống được bao lâu đâu.”
Nhiếp Lương cười nói: “Cũng có thể ngược lại, mau phái người ra ngoài dò la, có lẽ vẫn còn người bên cạnh chúng ta.”
Vệ Ưng nhìn cơ thể yếu ớt của bạn mình, phải cố gắng kiềm nén cảm xúc.
Chỉ nhìn hình ảnh hôm nay của Nhiếp Lương, ai có thể liên tưởng đến con nhà sĩ tộc thanh nhã vô song danh chấn một thời chứ?
Nhiếp Lương thấy được nỗi ẩn nhẫn của hắn, cười yếu ớt.
“Không phải Lương không nhớ đến lời hứa với Tử Thuận, nhưng ngày tháng không được bao lâu, chúng ta chỉ là người phàm, sao có thể nghịch thiên cải mệnh?” Nhiếp Lương trấn an hắn, nói tiếp: “Người xưa hay nói con người có thể chế ngự được thiên nhiên, nhưng sao biết được cả đời này không phải là thuận theo ý trời chứ? Có lẽ Nhiếp Lương này sinh ra vốn đã đoản mệnh. Sau này, Lương không may mắn rời đi, Tử Thuận cũng đừng quá đau buồn. Nếu sau khi chết có linh, ta mà thấy Tử Thuận bị liên lụy thì cũng không thể yên lòng.”
Vệ Ưng nói: “Nếu không phải có kẻ xấu gây chuyện, đầu độc huynh thì sao huynh lại ra nông nỗi này được.”
“Xét cho cùng, khi nào ta còn đeo trên lưng thân phận ‘con trai Nhiếp thị’ thì cả cuộc đời này đều không được giải thoát.” Nhiếp Lương nói: “Nếu có kiếp sau, Lương nguyện làm một người dân thường, ẩn cư ngoài hồng trần, kết giao vài người bạn, rảnh rỗi thì đi uống rượu, không chịu sự trói buộc của thế tục...”
Không có kẻ này đầu độc, về sau cũng có một kẻ khác đến ám sát.
Từ khi Nhiếp lão thái gia nắm giữ quyền hành, khuấy động Nhiếp thị lục đục đấu đá không ngừng, Nhiếp Lương đã nhìn thấu chuyện này.
Trừ khi giải quyết được vấn đề ở gốc rễ, nếu không mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra.
Hốc mắt Vệ Ưng ngấn lệ, hơi nước che phủ.
Nhiếp Lương hiểu rõ tính cách bạn tốt của mình, những lời này không thể khiến Vệ Ưng buông bỏ, nếu vài ba lời đã có thể khuyên được hắn thì Vệ Ưng đã không là Vệ Ưng nữa rồi.
“Nếu có kiếp sau, Ưng còn được làm bạn với Quang Thiện, chúng ta nhất định sẽ cùng uống rượu ngắm trăng, tán gẫu chuyện thiên hạ, vậy đã đủ rồi.”
Nhiếp Lương cười nói: “Huynh đúng là đầu óc có vấn đề, bị Lương liên lụy một đời còn chưa đủ hay sao mà còn muốn kiếp sau.”
Nếu không phải Nhiếp Lương chủ động kết giao, có lẽ bây giờ Vệ Ưng vẫn cứ yên tâm làm một văn sĩ nho nhã đọc văn thư bên cửa sổ, sao có thể bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh của Nhiếp thị được. Nói đến đây, Nhiếp Lương thấy rất áy náy. Hắn không phụ bất cứ ai, duy chỉ có Vệ Ưng, hắn phải thật lòng xin lỗi.
Nếu Vệ Ưng vì cái chết của hắn mà canh cánh trong lòng cả đời, Nhiếp Lương có nhắm mắt cũng không yên tâm.
Vệ Ưng thì không thấy điểm nào không tốt, tiếc nuối lớn nhất ở kiếp này nếu kiếp sau có thể thực hiện thì thực sự rất may mắn.
Nhiếp Lương nói nhiều như vậy khiến cơ thể mệt mỏi không chịu nổi, cuối cùng không chống đỡ được mà ngủ thiếp đi.
Ở một nơi khác, sau khi tế bái xong, trên đường trở về, Vệ Từ luôn mang vẻ mặt trầm tư cho đến khi đến ải Trạm Giang.
Khương Bồng Cơ thấy Vệ Từ lành lặn trở về mới yên tâm, bắt đầu hỏi chuyện chính.
“Nhiếp Quang Thiện chết thật sao?”
Vệ Từ nói: “Thi thể bên trong quan tài đúng là hắn, biểu hiện của những người xung quanh không có một chút sơ hở nào.”
Khương Bồng Cơ thở dài: “Vị huynh đệ này đi nhận cơm hộp sớm quá, mới có vài tập mà đã đóng máy rồi... Đúng là ngoài dự liệu của ta, ta cũng không biết có nên tiếp tục gây khó dễ với con trai hắn không, luôn có cảm giác đang bắt nạt người khác. Đúng rồi, bọn họ có làm khó huynh không?”
Vệ Từ đã học cách tự động loại bỏ những từ anh nghe không hiểu như “nhận cơm hộp” hay “đóng máy”.
“Không có ai làm khó ta, nhưng tinh thần của họ không vì chuyện Nhiếp Lương qua đời mà suy sụp, ngược lại còn mang vẻ cùng chung mối thù.”
Vệ Từ cũng là một người tinh quái, muốn làm khó anh thật sự phải có bản lĩnh.
“Nhiếp Lương chết thì cũng thôi đi, còn khiến ta khó chịu.” Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, nói: “Bọn họ còn nhắn lời gì với huynh không?”
Vì quá bi phẫn mà trạng thái hỗn loạn trở nên thống nhất, đây chính là việc kéo dài tính mạng của quân Nhiếp. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Vệ Từ thuật lại lời của Vệ Ưng.
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Bọn họ có ý gì? Chờ hết đầu thất của Nhiếp Lương thì khai chiến à?”
Vệ Từ thở dài: “Đại khái có lẽ chính là ý này.”
“Vậy chúng ta thành toàn cho bọn họ, hy vọng khi đó quan tài của Nhiếp Lương đã nằm sâu dưới lòng đất, nếu không, để người khác đào bới thì đúng là khó coi.”
Khương Bồng Cơ chính là kiểu người khiến người ta căm ghét, năng lực gây thù đúng là không ai có thể so kịp.
Lời này của cô nếu để cho mấy người Vệ Ưng biết thì chắc chắn sẽ rút kiếm liều mạng với cô.
Ý của cô là gì?
Chỉ thiếu điều nói thẳng ra việc đào mộ Nhiếp Lương, lấy roi quất hài cốt hoặc phơi thây nơi hoang dã.
Khóe miệng Vệ Từ giật giật, anh thấy chủ công nhà mình bị người ta căm hận đến thế cũng không phải không có lý do.
Kẻ địch của cô bị hành hạ về thân thể chưa đủ, tinh thần cũng phải chịu đả kích nhiều lần.
Tố chất tâm lý của Nhiếp Lương đã cao lắm rồi, nhưng chủ công rất biết cách khiến người ta bực dọc, làm ra một loạt hành động liên tiếp khiến người khác tức chết.
Vì tang sự của Nhiếp Lương, cả hai quân đều bận rộn, không hề đả động đến đối phương.
Cùng lúc đó, Nhiếp thị Trung Chiếu nhận được tin Nhiếp Lương bệnh nặng qua đời, nhất thời khiến lòng người hoang mang, sóng ngầm cuồn cuộn.
“Được đó, Nhiếp Quang Thiện chết cũng thật khéo!”
“Hắn chết, chỉ còn lại tên nhóc Nhiếp Thanh thì sao có thể cai quản được sản nghiệp của Nhiếp thị, cuối cùng chẳng phải sẽ rơi vào tay chúng ta à? Nếu không thì khác nào để chư hầu khắp thiên hạ ăn tươi nuốt sống Nhiếp thị.”
Ai cũng không thể tưởng tượng nổi lời này lại xuất phát từ chính miệng những chú bác của Nhiếp Lương.