Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 824NGƯỜI LÀ SƯ PHỤ HAY LÀ CHA? (1)

Trên trời có điện Lăng Tiêu, trần gian có cung Thượng Dương.



Cung Thượng Dương không chỉ là hoàng cung Đông Khánh mà còn là nơi quy tụ của những người giàu có và quyền lực trong thiên hạ.



“Nhớ năm đó, thành Thượng Kinh và cung Thượng Dương mới phồn hoa làm sao… Đến ngày hôm nay tất cả những gì sót lại chỉ còn là phế tích… Ở phía xa hình như có người ở?”



Vệ Từ vén rèm xe lên, lau đi mồ hôi trên trán. Anh nhìn những bụi cỏ dại mọc đầy trên đống tàn tích mà bùi ngùi không thôi.



Bây giờ đã là giữa hè, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, chiếu những ánh nắng chói chang xuống mặt đất làm cho da của mọi người bỏng rát.



“Nói thế nào cũng là Thượng Kinh, là vùng đất lành tụ họp biết bao nhân vật giàu có và quyền quý. Năm đó động đất xảy ra bất ngờ, có biết bao nhiêu trạch viện đã sụp đổ, đến giờ vẫn còn lưu lại phế tích. Lưu dân tụ tập ở đây tìm kiếm chút tiền tài còn sót lại trong đống đổ nát để mưu sinh… Cho nên xung quanh khu vực này cũng từ từ dựng thành vài thôn xóm rải rác…”



Trương Bình mặc một bộ y phục bằng vải lanh, mái tóc dài được buộc lên bằng khăn vải. Nếu không phải trên người anh ta toát ra khí chất không thể xem thường của người trí thức thì chắc mọi người sẽ tưởng anh ta chỉ là một nông dân bình thường. Anh ta lấy một chiếc mũ rộng vành từ trên xe ngựa đưa cho Vệ Từ che nắng: “Chúng ta đi nghe ngóng một chút trước đã rồi sau đó hẵng quyết định.”



Thành Thượng Kinh trước kia đã từng có lúc có đến hơn hai ba trăm nghìn nhân khẩu, con số này không cố định vì người đến người đi rất nhiều. Thế mà giờ đây, nó lại biến thành một bãi hoang tàn tìm cả ngày không thấy một bóng người.



Chỉ mới trôi qua hơn hai năm, những cây dây leo đã mọc lên ồ ạt, quấn đầy quanh phế tích, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài con chuột chạy qua chạy lại.



Vệ Từ và Trương Bình mang đến hơn mười nghìn công nhân, số thợ còn lại thì định đến đây chiêu mộ thêm, mượn cơ hội này thu nạp thêm dân lưu lạc, giảm bớt tai họa ngầm.



Hai người bỏ ra mấy ngày đi quanh khắp Thượng Kinh và những ngọn núi cao xung quanh một lượt, thăm dò địa thế xung quanh, quy hoạch lại bố cục của tòa thành.



Trí nhớ của Vệ Từ vô cùng đáng nể, gần như chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên. Chỉ mới mấy ngày anh đã có thể ghi nhớ hết tình hình địa thế xung quanh mình, rồi sau đó vẽ lại tất cả lên trên giấy. Sau một lúc trao đổi, hai người so sánh bố cục vốn có của thành Thượng Kinh, dựa trên cơ sở này thay đổi và điều chỉnh bố cục của châu phủ.



“Ta thật nghi ngờ không biết liệu trên đời này còn có chuyện gì huynh không biết hay không...”



Trương Bình từ bên ngoài về, gương mặt và cổ bị ánh nắng chói gắt làm cho đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả y phục, khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô. Bận rộn chạy đi chạy lại ở bên ngoài cả ngày, Trương Bình khát đến mức cổ họng nóng rát muốn bốc khói, vừa về đến nơi liền rót nước uống không ngừng tay.



Anh ta thấy Vệ Từ bày ra ở trên bàn một tờ giấy trúc rất lớn, bên trên là sơ đồ bản vẽ của thành trì được vẻ bằng một khối than nho nhỏ.



Về việc tại sao Vệ Từ lại dùng than để vẽ tranh, anh chỉ trả lời rằng như vậy nhanh hơn, thế nên Trương Bình cũng không hỏi thêm nhiều nữa.



“Nhân lực có lúc cạn kiệt, mệnh trời khó tránh. Vệ Từ cũng chỉ là một phàm phu tục tử, những việc không thể làm được thực sự còn rất nhiều.”



Vệ Từ cười rồi cẩn thận cuộn tác phẩm mà mình đã thức trắng đêm để vẽ lại, đem cất đi, sau đó lấy một cuộn giấy khác từ bên cạnh ra, chầm chậm mở ra.



So với bản vẽ dường như được dùng thước căn chỉnh cẩn thận ban nãy thì bản này trông tùy tiện hơn nhiều.



“Đây là những rừng cây, vùng núi, thôn xóm cũ ở lân cận thành Thượng Kinh... Những nơi này có bùn đất sệt, thích hợp mang đi nung gạch xanh, gần đó còn có thôn xóm, rải rác cộng lại có chừng ngàn người. Chúng ta có thể chiêu mộ dân chúng ở khu vực lân cận, để bọn họ xây dựng một con đường thông thẳng tới thành Thượng Kinh. Số lượng gỗ, đá và bùn cần dùng để xây dựng thành trì là vô cùng lớn, dù sao cũng không thể chỉ tập trung dùng ở một nơi được…”



Vật liệu xây dựng thành trì không đắt, nhưng chủ yếu đắt ở công vận chuyển.



Vệ Từ tính toán cẩn thận một hồi, định đưa nhân lực đi xây dựng đường lớn trước, sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ rồi mới bắt đầu xây dựng thành trì. Thành Thượng Kinh rộng lớn như vậy, phế tích của nó cũng cần phải được xử lý, phế phẩm nào còn sử dụng được thì sử dụng, tiết kiệm tiền bạc, còn cái gì không dùng được nữa thì nghĩ cách đem đi xử lý.



Trương Bình tùy ý vung tay, nói: “Mấy chuyện này huynh cứ tùy ý làm là được.”



Mặt Vệ Từ hơi cứng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Trương Bình mang theo mấy phần u oán.



“Đồng đội heo” để chỉ Trương Bình thì chuẩn không cần chỉnh



Đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, mấy người Trương Bình đổ mồ hôi như mưa, còn người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ là Khương Bồng Cơ thì lại ôm quả dưa hấu nói chuyện phiếm với Trình Thừa.



Sản lượng dưa hấu có hạn, phần lớn đều tặng cho thuộc hạ có công lao, số còn thừa thì mang đến Tri Khách Trai, bán cho thực khách.



Dưới sự hỗ trợ của Khương Bồng Cơ, quán ăn quan phủ Tri Khách Trai chính thức được mở trên khắp Hoàn Châu, mỗi quận mỗi huyện trong vùng đều có một tiệm. Nhờ vào hương vị mới lạ của đồ ăn cũng như phương thức kinh doanh, Tri Khách Trai nhanh chóng có được chỗ đứng ổn định. Theo như những lời căn dặn của Khương Bồng Cơ, Tri Khách Trai đi theo con đường dành cho tầng lớp trung và cao, các công thức nấu ăn bình thường đều được công bố miễn phí cho người dân, để tránh việc Tri Khách Trai và quán ăn do người dân mở xuất hiện xung đột, cướp mất bát cơm của họ.



Tri Khách Trai mở càng nhiều có nghĩa là số lượng vị trí công việc được tạo ra càng nhiều, có thể thu xếp được cho nhiều binh sĩ tàn tật và người thân của những binh sĩ đã hy sinh hơn.



Người dân đã bao giờ được trông thấy loại quả mới lạ như dưa hấu đâu?



Trong nháy mắt, việc buôn bán của Tri Khách Trai ở khắp nơi bỗng tốt lên trông thấy, lợi nhuận mỗi ngày cũng không ngừng tăng lên.



Khương Bồng Cơ vừa ăn dưa hấu vừa kiểm tra các báo cáo mà Tri Khách Trai khắp nơi đưa về.



“Tình trạng kinh doanh ở Tri Khách Trai rất tốt nhưng lợi nhuận vẫn không khả quan.”



Việc bếp núc trong Tri Khách Trai đều do phu nhân của Trình Thừa quản lý. Tuy Khương Bồng Cơ không am hiểu lắm về phương diện kinh doanh nhưng cũng biết rằng kinh doanh quán ăn không kiếm được bao nhiêu tiền.



Khương Bồng Cơ đọc lướt qua các báo cáo một lượt, cảm thấy khá hài lòng. Nguồn : Vietwriter.vn



Các chưởng quỹ của Tri Khách Trai cũng có thể nói là thông minh, không dùng mánh lới gì để giở trò thêm bớt một hai trên báo cáo, cho nên Khương Bồng Cơ cũng chẳng tốn nhiều thời gian để đọc.



“Cả Hoàn Châu rộng lớn thế này, làm sao có thể dựa vào lợi nhuận của Tri Khách Trai để duy trì chi phí? Kiếm được bao nhiêu tiền không quan trọng.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Năm đó xây dựng Tri Khách Trai chẳng qua là để những binh sĩ bị thương có nơi làm việc, vợ con cha mẹ của những chiến sĩ tử trận cũng có chỗ để dựa vào… Có kiếm được tiền hay không không quan trọng, quan trọng ở chỗ là có thể làm yên được lòng dân. Tướng sĩ nhìn thấy người nhà của mình được thu xếp ổn thỏa, bọn họ ở chiến trường cũng có thể yên tâm. Còn nếu như ngược lại không thu xếp được cho họ, vậy thì một là làm cho tinh thần của tướng sĩ bị nguội lạnh, hai là có thể khiến cho một bộ phận người vốn là người dân lương thiện bị ép biến thành lưu dân… Trình tiên sinh có kiến thức sâu rộng hơn vãn bối, chắc phải biết rằng một khi dân lưu lạc quá nhiều thì sẽ là cảnh tượng thế nào…”



Có bao nhiêu tên cướp thổ phỉ ở trong rừng có xuất thân là dân lưu lạc?



Người dân lưu lạc trong thời loạn ở cổ đại có khác gì so với nạn dân?



Chỗ nào nhiều lưu dân, xã hội chỗ đó liền bất ổn, thường xuyên xảy ra rất nhiều vụ án.



Trộm cắp, đánh nhau vẫn còn được xem là nhẹ, đáng sợ nhất là loại cướp bóc giết người hay là giết phụ nữ và trẻ em. Loại này thật sự có rất nhiều.



Hoàn Châu vì sao có thể ổn định lại?



Còn không phải là vì số lượng lưu dân đã giảm bớt, càng ngày càng có nhiều lưu dân được chiêu an, bắt đầu trở về với nhà cửa ruộng vườn.



Trình Thừa nghe Khương Bồng Cơ nói một hồi, suy nghĩ một lúc trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.



Ông nói: “Chẳng lẽ châu mục xây dựng châu phủ cũng vì lý do này?”



Ban đầu Trình Thừa vốn cho rằng Khương Bồng Cơ hao phí tiền của xây dựng Tri Khách Trai là để cho bản thân hưởng thụ, sau này nghĩ lại mới thấy có cái gì đó sai sai.



Bây giờ nghe Khương Bồng Cơ nói như vậy, Trình Thừa liền lập tức hiểu ra.



Bỏ ra một khoản tiền khổng lồ tu sửa châu phủ là việc phụ, mục đích chính thực ra là để có thể cung cấp một số lượng lớn việc làm, từ đó thu hút lưu dân đến làm việc.



Trong ấn tượng của rất nhiều người, lao dịch vốn là loại lao động thể lực không kiếm được tiền, dễ làm chết người, chẳng ai muốn đâm đầu vào làm cả.



Nơi này của Khương Bồng Cơ lại mở ra một tiền lệ mới, áp dụng phương thức lao dịch có thù lao, hấp dẫn người dân đến làm việc.



Cho dù quy mô của châu phủ nhỏ hơn so với thành Thượng Kinh trước kia nhưng cũng có thể cung cấp mấy chục nghìn việc làm. Việc này có thể giúp giảm thiểu biết bao nhiêu là lưu dân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK