Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Từ đứng dậy cáo từ, vừa bước tới cửa lều vải liền dừng chân lại, anh nói: “Thân thế của Hoàng Tung, Từ sẽ không giấu chủ công.”



Trình Tĩnh quả thật là đại sư huynh của Vệ Từ, nhưng Khương Bồng Cơ lại vừa là chủ công vừa là người yêu của Vệ Từ, thân sơ khác biệt, công tư rõ ràng.



“Không sao.”



Trĩnh Tĩnh khẽ nhắm mắt lại, không hề ngạc nhiên với lựa chọn của Vệ Từ, nếu như Vệ Từ che giấu giúp cho Hoàng Tung thì mới là kỳ lạ.



Trong đầu Vệ Từ hiện lên vô vàn suy nghĩ, những khung cảnh của kiếp trước đang lướt qua trước mắt anh như cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài.



Từ kiếp trước, anh đã rất tò mò vì sao Hoàng Tung chỉ là hậu duệ của một thái giám mà lại có thể lọt vào mắt xanh của Trình Tĩnh, người của tộc Trình thị cũng không phản đối.



Nhưng duyên phận sư huynh đệ rất nhạt, ngay cả tang lễ của Trình Tĩnh, Vệ Từ cũng không kịp tới, càng đừng nói tới việc tìm Trình Tĩnh để hỏi rõ nghi vấn.



Nếu như Hoàng Tung là hậu duệ của hoàng thất triều cũ, vậy thì mọi thứ đều giải thích được rồi.



Vệ Từ vội vàng đi tìm Khương Bồng Cơ. Khương Bồng Cơ vừa mới tắm xong, cô mặc một bộ áo ngủ màu xanh nhạt, trên vai khoác một lớp áo ngoài giữ ấm rộng rãi. Máu tóc đen dài bốc lên hơi nước cùng mùi hương ngào ngạt sau khi mới tắm xong, khi Vệ Từ đến, cô đang ngồi ở trên giường, nghiêng người lau mái tóc ẩm ướt.



“Tử Hiếu có việc gì sao?”



Khương Bồng Cơ vừa dùng chiếc khăn khô ráo vắt đuôi tóc, vừa nghiêng đầu hỏi Vệ Từ.



Được ánh nến màu da cam chiếu rọi, góc nghiêng của Khương Bồng Cơ như được tăng thêm một lớp kính lọc hiền hòa, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt khiến cho trái tim của Vệ Từ nảy lên thình thịch.



Vệ Từ vẫn bình tĩnh mà chắp tay hành lễ, cung kính chào hỏi cô một câu rồi mới mở miệng chuẩn bị nói về mục đích anh tới đây.



Ánh mắt của anh nhìn chăm chú vào mái tóc của Khương Bồng Cơ, Khương Bồng Cơ vừa nhìn mái tóc ướt sũng vừa nhìn Vệ Từ, đưa khăn vải cho anh.



Vệ Từ đứng sững tại chỗ một lát, rồi tiến lên, nửa quỳ bên cạnh người cô, nâng tay nhận lấy khăn vải trong tay cô, cẩn thận giúp cô vò lau mái tóc ẩm ướt.



Động tác của anh rất dịu dàng, cứ như mỗi một ngọn tóc của cô đều là báu vật đối với anh vậy, so sánh ra thì động tác của Khương Bồng Cơ thô lỗ hơn nhiều.



“Vừa rồi, Từ đi thăm sư huynh Trình Tĩnh, lúc nói chuyện có nghe được một tin tức, chủ công cũng nên nghe thử xem.”



Khương Bồng Cơ tùy ý nhấc hai đùi lên, hai bên khuỷu tay chống lên hai đùi, dáng vẻ nhàn hạ thảnh thơi.



“Tin tức? Tin tức gì mà quan trọng tới vậy, đáng để huynh đặc biệt chạy đến đây một chuyến, lại còn vào lúc này?”



Nếu không phải tin tức quan trọng, làm sao Vệ Từ có thể tới tìm mình vào thời gian mờ ám thế này được?



Đây không phải là tự dâng thịt tới miệng hổ sao?



Vệ Từ nói: “Về thân thế của Hoàng Tung.”



Khương Bồng Cơ nhíu mày, khó hiểu nói: “Thân thế của Bá Cao? Thân thế của anh ta có chỗ nào đặc biệt sao?”



Cô không có định kiến gì về dòng dõi, nhưng cô cũng biết xuất thân của Hoàng Tung rất bị mọi người lên án, chẳng lẽ trong đó còn có gì bí ẩn sao?



Vệ Từ nhẹ giọng nói: “Bề ngoài thì Hoàng Tung là con cháu nối dõi của thường thị Hoàng Đàm Đông Khánh, xuất thân Nguyên thị, trên thực tế thì lại có một bí mật khác. Dựa theo lời sư huynh nói, tổ tiên của Hoàng Tung đúng là con gái của hoàng đế cuối cùng triều Đại Hạ. Năm đó, Đại Hạ diệt quốc, thiên hạ chia năm, hầu như hoàng thất đã bị người ta giết sạch. Chỉ còn duy nhất Trình thị còn nhớ ơn cũ, liều chết mang công chúa vẫn còn đang nằm trong tã lót ra khỏi hoàng cung, nuôi nấng ở trong một chi nhánh khác của Trình thị. Nhiều năm sau, cô công chúa đó lại gả vào Nguyên thị. Chi nhánh của vị công chúa này lại đúng là chi của Hoàng Tung, cho nên anh ta là hậu duệ của hoàng thất.”



Khương Bồng Cơ nói: “Sao ta lại chưa từng được nghe thấy chuyện này?”



Vệ Từ dùng ngón tay vuốt chải mái tóc còn ẩm của cô, nói: “Thân phận hậu duệ của hoàng thất triều đình Đại Hạ này, một khi bị vạch trần ra thì nhất định sẽ dẫn tới họa diệt tộc, Trình thị miệng kín như bưng cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Sư huynh phò tá Hoàng Tung, một phần cũng là vì thân phận của Hoàng Tung.”



Khương Bồng Cơ nhớ lại tính cách của Trình Tĩnh, lời nói của Vệ Từ chắc tới chín phần là sự thật.



Có điều...



Khương Bồng Cơ nói: “Xuất thân của Thái Tổ triều Đại Hạ cũng bình thường thôi đúng không? Trình Tĩnh cố chấp với hậu duệ của hoàng thất Đại Hạ như vậy sao? Thật vô lý.”



Về xuất thân, giữa Hoàng Tung và “chính thống” vẫn còn một khoảng cách.



Vệ Từ biết chủ công nhà mình không giỏi lịch sử cho lắm, anh cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại còn cẩn thận, ân cần phổ cập lại cho cô: “Chủ công không biết chuyện này, mặc dù xuất thân của Thái Tổ hoàng thất Đại Hạ thấp hèn, nhưng tổ tiên của Thái Tổ lại hiển hách phú quý, nguồn gốc lai lịch rất cao...”



Dựa theo lịch sử trong thời không này, lịch sử gần đây bao gồm loạn thế mười sáu nước, triều Đại Hạ, năm nước và loạn thế bây giờ.



Trước thời mười sáu nước, Trung Nguyên cũng từng có một thời đại thống nhất kéo dài ba trăm sáu mươi bảy năm, gọi là “Bắc Trần”.



Gia phả của hoàng thất triều Đại Hạ có thể truy ngược tới hoàng thất Bắc Trần, lịch sử phát tài của Trình thị cũng có thể tính bắt đầu từ thời kỳ Bắc Trần hưng thịnh.



Khương Bồng Cơ cẩn thận nghe xong, rồi bật cười nói: “Không ngờ Bá Cao lại có tổ tiên như vậy, anh ta có biết chuyện này không?”



Vệ Từ lắc đầu nói: “Hẳn là không biết đâu, nếu như anh ta mà biết thì đã dùng chuyện này thay đổi cái nhìn của người ngoài từ lâu rồi.”



Trong thời đại coi trọng cội nguồn xuất thân, dựa vào đâu cũng không bằng dựa vào tổ tiên, cho dù tổ tiên đã trở về cát bụi từ lâu, nhưng vẫn có thể che chở cho con cháu hậu bối về mặt dư luận. Nếu Hoàng Tung có thể thêm được hào quang siêu lớn như vậy, làm sao anh ta lại phải chịu cái ô danh con cháu thái giám nhiều năm?



Khương Bồng Cơ lại cười nói: “Nếu như ta là Bá Cao, cho dù ta có biết, ta cũng sẽ không nói.”



Vệ Từ hỏi: “Vì sao?”



Khương Bồng Cơ nói: “Một lá bài quan trọng như vậy, sao có thể tung ra ngay từ đầu được chứ? Người đời đánh giá tệ hại về anh ta như vậy, cho dù anh ta có cầm gia phả ra chứng minh thân phận của mình, người ngoài cũng sẽ không tin đâu. Bọn họ chỉ biết tin vào sự thật mà chính họ nhận định, ngược lại còn chửi bới Hoàng Tung bất chấp thủ đoạn mà bịa đặt, làm xấu mặt tổ tiên nữa. Chờ tới khi anh ta có thành tựu nhất định, ngạo nghễ một phương, lúc đó tung ra sẽ tốt hơn.”



Lá bài có tốt tới đâu, cũng phải xem thời cơ mà đánh ra.



Cho dù nói như vậy, nhưng hiện tại quả thực Hoàng Tung không biết chuyện này, Trình Tĩnh cũng định chờ thời cơ chín muồi rồi mới nói.



Có điều...



Trình Tĩnh không chờ được thời cơ này nữa rồi.



Khương Bồng Cơ nâng tay vén sợi tóc dài bên tai ra phía sau, nét cười nhàn nhạt hiện lên trên khóe môi, dường như không hề để tâm tới tin tức mà Vệ Từ nói.



Vệ Từ hỏi theo: “Chủ công định xử trí Hoàng Tung thế nào?”



Khương Bồng Cơ nói: “Dù gì cũng đã từng là bạn, ta không định đuổi cùng giết tận anh ta. Xử lý thế nào, quyền quyết định nằm trên tay chính anh ta.”



“Ý của chủ công là tha cho anh ta?” Tay Vệ Từ khựng lại: “Diệt cỏ không diệt tận gốc, chủ công cũng biết... hậu quả khôn lường.” Vietwriter.vn



Khương Bồng Cơ đùa nghịch mái tóc, cười nói: “Tất nhiên là ta sẽ không dễ dàng buông tha anh ta rồi, trên đời này đâu có bữa cơm nào là miễn phí. Nếu anh ta muốn bảo vệ tính mạng của mình và gia đình thì cũng nên trả giá thứ gì đó chứ. Ta cam đoan hậu hoạ như anh ta sẽ không biến thành uy hiếp sau này của ta đâu.”



Tính mạng chỉ có một, mất rồi thì tức là mất rồi, chỉ xem xem Hoàng Tung có bằng lòng thanh toán vì nó không.



Đáy mắt Vệ Từ hiện lên vẻ ngờ vực, không biết chủ công nhà mình đã nghĩ ra cách gì.



“Ta định sẽ nói chuyện với Bá Cao. Nếu như anh ta đồng ý, ta cho anh ta một đường lui thì có sao? Nếu anh ta không thuận theo, nể mối giao tình những năm qua, ta sẽ cho anh ta một cái chết vẻ vang.” Khương Bồng Cơ túm túm mái tóc đã gần khô: “Phải rồi, thái độ của Trình Tĩnh thế nào?”



Vệ Từ nói qua loa: “Huynh ấy ủng hộ chính thống.”



Khuông Bồng Cơ nhếch mày, hỏi ngược lại: “Nếu ta trở thành chính thống thì sao?”



Vệ Từ nói: “Sẽ tùy chủ công sử dụng.”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Vậy huynh giúp ta chuyển lời cho hắn, nhiều nhất là bảy năm, bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK