Dương Đào cũng không phải người quá đơn thuần nên không kìm được cảm khái: “Nghe nói đích nữ Phong thị kia là đích nữ duy nhất của Phong thị đời này, là kim tôn ngọc quý thật sự. Nếu ở hai mấy năm về trước thì đúng tiêu chuẩn xuất thân để làm mẫu nghi thiên hạ. Thật sự không biết tên Phong lãng tử này gặp được đại vận gì mà lọt vào mắt xanh Phong thị. Nghe nói tính cách của Phong Cẩn rất đứng đắn, sao có thể chấp nhận được Phong Chân chứ?”
Hiện tại, anh ta chỉ có một đứa con trai bảo bối, dĩ nhiên hy vọng có thể đem đến những gì tốt nhất cho nó, nghĩ tới chuyện đứa trẻ sau khi lớn lên phải lấy vợ sinh con, Dương Đào liền không kìm được đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào khuê nữ nhà khác. Sau này, khuê nữ nhà ai sẽ trở thành con dâu của mình đây?
Vừa nghĩ đến chuyện con trai phải lấy vợ sinh con, trong đầu Dương Đào liền nhớ đến hai chữ “sính lễ”.
Cưới vợ thì phải tốn tiền, không phải chỉ có quyền có thế mà còn phải có tài nữa, người làm cha như anh ta phải tích lũy đủ cho con trai mới được.
“Mẫu nghi thiên hạ?” Nhan Lâm không kìm được cười nhạo: “Sao Phong thị có thể để ý đến cái ‘hậu vị’ đó chứ?”
Nhớ ngày đó, hoàng đế Đông Khánh dùng vị trí Chiêu nghi mới có thể đổi lấy một thứ nữ dòng thứ của Phong thị.
Trường Sinh là con gái dòng chính, lại là con vợ cả, còn là con gái trưởng tôn quý, hậu vị cấp độ Đông Khánh có thể lọt vào mắt người ta sao?
Từ đó có thể thấy Phong Chân này đúng là quá may mắn.
Dương Đào không rõ, Nhan Lâm cũng không hiểu, sao Phong Chân và Phong Cẩn lại thành thân gia? Ngoài đầu óc ra, hai người này từ tính cách đến xuất thân gần như không hề có điểm nào ăn khớp, Phong Cẩn vốn xuất thân vọng tộc, sao lại cam lòng gả con gái bảo bối cho gia đình của Phong Chân?
Không phải bị lừa đá vào đầu đấy chứ?
Hay do Khương Bồng Cơ bắc cầu dẫn mối?
Dương Đào không che giấu sự hâm mộ của mình.
“Ài... Phong lãng tử kia năm sáu năm nữa là có thể làm tổ phụ rồi, ta còn không biết con dâu tương lai đang ở đâu?”
Nghe nói Phong Nghi nhà Phong Chân và Trường Sinh là thanh mai trúc mã, tình cảm từ nhỏ rất tốt, hai bên đã dần xây dựng tình cảm.
Thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư.
Vừa nghe đã thấy tốt đẹp nhường nào, từ lúc nhỏ tình thâm đến lúc tuổi già nương tựa lẫn nhau, được trải nghiệm một lần là không sống uổng kiếp này rồi.
Nhan Lâm không kìm được liếc nhìn Dương Đào, nói: “Không phải huynh định đính ước cháu trai với khuê nữ nhà Dương Tư à?”
Dương Đào ngẩn người, hỏi ngược lại: “Khuê nữ nhà Dương Tư? Chuyện này từ khi nào?”
Sao anh ta không có ấn tượng gì ấy nhỉ?
Nhan Lâm hít một hơi, miệng thì nhắc nhở Dương Đào nhưng đồng thời trong lòng lại thương cho cháu trai nhà mình.
Có một người cha trí nhớ tệ như vậy, một mối hôn nhân tốt như thế mà suýt chút nữa đã thành gà bay trứng vỡ rồi.
Lần trước, Dương Tư đến làm sứ giả thương thảo việc quy thuận của bọn Dương Đào, hai người đã từng nói đùa chuyện thành thân gia.
Đương nhiên, Dương Tư thì không bằng lòng lắm, bên Dương Đào cũng không coi là chuyện đáng nhắc đến nhưng nhờ Nhan Lâm ở giữa nói thêm vào nên khiến Dương Tư tiến thoái lưỡng nan, ậm ừ đồng ý mối hôn sự thông gia từ bé này. Dương Tư cảm thấy đây chỉ là lời nói đùa thôi, nên một lúc sau đã quên mất.
Tiếc là trí nhớ của Nhan Lâm rất tốt, sau khi được bạn thân nhắc nhở, Dương Đào cũng nhớ ra đúng là có chuyện như vậy.
“Đó chẳng phải chỉ là nói đùa thôi ư?”
Dương Đào vò đầu, anh ta không nghĩ mối thông gia từ bé này là thật.
Nhan Lâm nói: “Nhưng không phải huynh đang âu sầu vì chuyện hôn sự của cháu trai à? Dòng dõi trong nhà văn võ dưới trướng Liễu Công dương thịnh âm suy, huynh muốn tìm nhà môn đăng hộ đối lại cùng tuổi cho cháu trai không dễ. Hay là Chính Trạch không thích Dương Tư xuất thân thấp kém, thấy không xứng đôi?”
Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai đứa trẻ mà còn là chuyện của cả hai gia đình.
Nếu Dương Đào có khúc mắc với Dương Tư thì Nhan Lâm cũng không cần tiếp tục để ý đến con cháu của Dương Tư nữa, dù sao đây cũng không phải kẻ nên kết thù.
Kể ra cũng lạ, mấy năm đầu, văn võ dưới trướng Khương Bồng Cơ đều sinh con gái nhiều hơn, trong số hai, ba đứa bé gần đây thì bé trai lại chiếm đa số.
Điều này cũng khiến cho những đứa bé cùng lứa với con trai của Dương Đào nam nhiều hơn nữ.
Nếu Dương Đào muốn tìm thân gia trong số họ, ra tay càng sớm càng tốt, nếu trễ thì chỉ còn nhặt lại đồ thừa thôi.
“Sao lại thế chứ? Nhưng con trẻ còn nhỏ, tùy tiện định chung thân đại sự thế này, liệu khi lớn lên, nó có trách ta không?”
Nhan Lâm: “...”
Nói muốn định mối thông gia từ bé cũng là Dương Đào, giờ nói ép duyên không hay lắm cũng là anh ta, đúng là càng ngày càng khó hầu hạ.
Dương Đào đọc được sự ghét bỏ trên mặt bạn mình nên cười hì hì muốn cho qua chuyện.
Nói thì nói vậy nhưng Dương Đào vẫn nghiêm túc suy nghĩ về khuê nữ nhà Dương Tư, càng nghĩ đi nghĩ lại, càng cảm thấy động lòng.
Dương Đào là người thuộc trường phái hành động, anh ta vừa cảm thấy khuê nữ nhà Dương Tư không tệ thì lập tức liền đi “nói bóng nói gió”.
Anh ta tự nhận mình đã hỏi thăm kín đáo rồi nhưng với Dương Tư thì lại là “hỏi quá rõ ràng”.
Mấy ngày nay, Dương Tư phải liên tục trốn tránh Dương Đào, nếu thật sự không tránh được thì gã lại giả câm giả điếc tỏ ra mình không hiểu.
Nếu để Khương Lộng Cầm biết gã vô tình hứa gả con gái thì chẳng phải sẽ đến nện chết gã luôn à?
Hành động của hai người truyền tới tai Khương Bồng Cơ, cô thuận miệng hỏi thăm.
Dương Tư là văn thần, Dương Đào là võ thần, thân phận của Dương Đào rất mẫn cảm, cho dù là bất kỳ ngọn gió thổi lay cọng cỏ nào cũng không thể xử lý như chuyện bình thường được. w●ebtruy●enonlin●e●com
Nếu giữa hai người này xảy ra chuyện gì thì sẽ không dễ xử lý ổn thỏa.
Dương Tư bị Khương Bồng Cơ hỏi thẳng thì gã chỉ có thể cười khổ, kể lại tiền căn hậu quả.
Khương Bồng Cơ bật cười nói: “Ý huynh là huynh chưa được sự đồng ý của Lộng Cầm đã ngớ ngẩn định ra chuyện hôn sự cho nữ nhi à?”
Dương Tư thanh minh cho bản thân: “Chẳng phải chỉ là câu nói đùa thôi à? Ai ngờ Dương Chính Trạch lại tưởng thật cơ chứ...”
Khương Bồng Cơ nói: “Hôn sự của nhi nữ vẫn phải xem ý con cái thế nào chứ, hai người đàn ông thô lỗ có sốt ruột cũng vô ích.”
Dương Tư nói: “Tư cũng nghĩ như vậy, nhưng, nhưng hài tử... Hài tử mới mấy tuổi chứ, thật sự không hiểu Dương Chính Trạch sốt ruột cái gì nữa?”
Khương Bồng Cơ nhớ tới chuyện Phong Chân lo cưới hỏi cho con mấy ngày nay, không khỏi bật cười.
“Chắc là bị Tử Thực kích thích rồi.”
Bàn về tuổi tác, Phong Chân đúng là không phải người lớn tuổi nhất trong số mọi người, nhưng ai bảo người ta thành hôn sớm, có con cũng sớm chứ?
Phong Nghi thông minh hiểu chuyện, hôn sự được định ra cũng rất tốt, chọn được cô con gái duy nhất của nhà Phong Cẩn.
Chả trách Phong Chân lại đắc ý như vậy, khiến mấy nhà có con trai đều phải sốt cả ruột.
“Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu chỉ xét bề ngoài thì Dương Đào đúng là lựa chọn thân gia rất tốt.”
Dương Tư nói: “Điều này cũng đúng, nhưng tóm lại vẫn phải nói với Lộng Cầm một tiếng.”
Dù sao...
Khuê nữ đi theo hộ khẩu của mẹ, Dương Tư chỉ là cha về mặt sinh lý, thật sự không có tư cách để đứng ra làm chủ chuyện hôn sự trọng đại của con gái.
Vừa nhắc đến chuyện này, gã lại cảm thấy đau lòng.
Phù Vọng còn có thể nhõng nhẽo quấy rầy khiến Tuệ Quân nhượng bộ, nếu không có Dương Tư và Phong Chân nghịch ngợm, đẩy Phù Vọng lên vị trí thống soái thì e là người ta đã cưới được kiều nương từ lâu rồi. Dương Tư thì quá thê thảm, Khương Lộng Cầm mềm không được, cứng không xong, cho đến tận bây giờ vẫn chưa chịu cho Dương Tư danh phận. Dương Tư luôn có cảm giác mình là trai bao của Khương Lộng Cầm, lúc cô có nhu cầu thì đến ngủ với gã, kéo quần lên là chẳng thèm quen biết gã nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dương Tư nhìn về phía chủ công nhà mình mang theo đầy u oán.
“Chủ công định khi nào thì có thiếu chủ?”
Sang năm nghỉ ngơi một năm, vừa vặn có thể sinh một đứa trẻ mà không chậm trễ chuyện chinh phạt Trung Chiếu.