Vệ Từ: “Hơn nửa là sẽ không có suy nghĩ tốt đâu.”
Khương Bồng Cơ nói: “Chuyện này thì có liên quan gì? Ta cũng đâu có ý định quy tắc ngầm với hắn hay là bảo bối Dương Đào của hắn?”
Vệ Từ: “...”
Chủ công nhà mình hoàn toàn không lo lắng tới thanh danh, khiến người luôn coi thanh danh của chủ công vô cùng quan trọng như Vệ Từ bỗng cảm thấy mệt lòng.
Khương Bồng Cơ nói: “Không cần phải đổi lại đâu, cứ che che giấu giấu làm gì, có phải ta đang làm chuyện gì xấu đâu.”
Cô đã không thèm để ý, Vệ Từ có kiên trì nữa cũng vô dụng, anh cảm thấy lo lắng, đồng thời lại mơ hồ sinh ra vài phần mừng rỡ khiến anh phải phỉ nhổ.
Mấy hôm sau, Dương Đào đồng ý yêu cầu của Khương Bồng Cơ, Khương Bồng Cơ cũng cho anh ta đủ sự tin tưởng để trấn an các cựu thần của anh ta.
Cùng lúc đó, Khương Bồng Cơ còn phái rất nhiều lính trinh sát đi thăm dò tình hình của An Thôi, phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Một ngày lại một ngày trôi qua, đảo mắt một cái đã qua mười ngày, Khương Bồng Cơ đang chuẩn bị thừa dịp Vệ Từ không chú ý tới để ra ngoài câu cá, cô vừa mới ngủ dậy đã nghe thấy cá muối trong kênh livestream đang hoan hô. Cô mở bình luận lên để đọc, hóa ra hôm nay là ngày cá muối may mắn xuất hiện...
Cô liếc nhìn một cái rồi chuẩn bị tắt đi, hoàn toàn không ngờ rằng trên màn hình lại xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Cho dù là Khương Bồng Cơ vô cùng hà khắc với giá trị nhan sắc, cô cũng không thể không thừa nhận rằng khuôn mặt này thật sự rất xinh đẹp. Đương nhiên, chủ nhân của khuôn mặt này không phải là thân thể mà khán giả xuyên không, mà là một nhân vật đại loại như là hộ vệ gì đó, diện mạo thuộc loại ném vào trong đám đông thì sẽ không tìm được.
“Xem ra sẽ không có chuyện gì nguy hiểm.”
Khương Bồng Cơ phán đoán sơ qua về tình hình, rồi yên tâm ra ngoài câu cá, không hề dự đoán được rằng đám người này đang đi về phía cô.
“Ài, quả nhiên là xuyên không sẽ không vào được thân phận gì tốt đẹp...”
Sau khi Âu hoàng may mắn nhập vào thân thể xong liền cảm thấy eo mỏi lưng đau, giầy rơm dưới bàn chân đã rách nát từ lâu, cọ ra không ít bọng nước.
Nếu không phải dưới bóng cây cách có không xa có hai nhân vật giống như thiên tiên đang ngồi đó, anh ta đã sớm không ngồi yên được rồi.
Để bảo toàn tính mạnh, vị Âu hoàng này lựa chọn nguyên tắc nói ít làm nhiều, anh ta vừa bỏ đôi giày rơm đang vắt trên vai xuống để thay, vừa vươn dài cái cổ ra để nghe ngóng tình hình. Đại khái là do có nhiều Âu hoàng, trong đầu mọi người cũng có suy nghĩ ganh đua cao thấp. Cho dù xuyên không vào nhân vật nào cũng không thể trở thành tên quỷ xui xẻo vừa mới xuyên không chưa được bao lâu đã bị ép phải dừng lại được, bởi vậy, Âu hoàng liền nhẫn nhịn sự đau đớn trên chân và trên người.
Nghe một hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng điều tra rõ một vài tình hình.
Nhóm gồm hai mươi hai người này không phải là nhân sĩ Nam Thịnh, Trung Chiếu hay là Đông Khánh, mà là nhân sĩ từ nước Tây Xương rất ít khi xuất hiện.
Nước Tây Xương?
Không có ấn tượng gì.
Điều càng khiến cho các cá muối và Âu hoàng ngạc nhiên chính là hai người đang ngồi dưới bóng cây kia, thiếu niên và thiếu nữ ăn mặc đơn sơ kia lại chính là hoàng tử và công chúa!
Không nghe nhầm đâu, xuất thân hoàng thất, hoàng tử và công chúa!
Nghe hai người nói chuyện, hình như bọn họ còn là anh em sinh đôi cùng một mẹ sinh ra!
Có điều, hoàng tử và công chúa ở nước Tây Xương chạy đến Đông Khánh để làm gì?
Âu hoàng lập tức suy luận âm mưu, cho dù anh ta có tưởng tượng đến thế nào, cuối cùng vẫn không thể chạm tới sự thật.
Mục đích đến đây của hai người này nằm ngoài dự đoán mọi người, bọn họ được hoàng thất Tây Xương tặng đến đây để “hòa thân”!
Không nhầm đâu, hòa thân đó!
Âu hoàng cùng hơn năm triệu cá muối đồng loạt bình luận cười ha ha, cái kiểu hoàng thất hòa thân gì đây?
Tính cả hoàng tử và công chúa mới được một đội ngũ hai mươi hai người, ngoại trừ hai thành viên của hoàng thất này có quần áo xem như sạch sẽ thoải mái ra, chỉ vải may thôi cũng đã bị giặt tới mức phai màu trắng bệch rồi, những người còn lại đều đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, xanh xao vàng vọt, nói bọn họ là dân chạy nạn cũng có người tin.
“Chẳng lẽ trên đường hòa thân, bọn họ bị người ta cướp bóc rồi à?”
Trong nhận thức của Âu hoàng, hoàng thất chính là đại diện cho có tiền có quyền có thế, bọn họ sẽ chẳng bao giờ bủn xỉn trong vấn đề mặt mũi hết.
Hai vị hoàng tử công chúa này thảm như thế, chắc hẳn là gặp cướp giữa đường rồi.
Không ngờ rằng, người ta đúng là nghèo như vậy đó.
Đoàn người nghỉ ngơi một lát, sau đó lại đứng dậy.
Âu hoàng trơ mắt nhìn một vài tên “hộ vệ” nửa ép buộc nửa đe dọa để lấy mấy chiếc thuyền đánh cá từ mấy ngư dân ở gần đó.
Hai mươi hai người cùng ngồi lên thuyền, nhìn thân thuyền lắc lư lắc lư cùng với mặt nước gợn sóng lăn tăn, Âu hoàng rối rắm ôm chặt lấy mình.
Bởi vì thân thể này vốn là hộ vệ, nhĩ lực không tệ, hắn lờ mờ nghe thấy tiếng bàn luận của hai anh em hoàng thất truyền đến từ trong khoang thuyền, ngoại trừ việc tự an ủi lẫn nhau không có chút dinh dưỡng nào ra, những nội dung còn lại đều mang tính khá là bùng nổ. Ví dụ như đối tượng hòa thân của hoàng tử chính là bác Streamer của bọn họ!
Đám cá muối nghe xong mà ngây người, cùng nhau ầm ĩ với Khương Bồng Cơ, bình luận nhiều đến mức che khuất cả tầm nhìn của cô.
Khương Bồng Cơ đang nửa nằm nửa ngồi cạnh bờ sông thả câu, sọt đựng cá bên cạnh cô rỗng tuếch, đừng nói là cá, ngay cả một tí vẩy cá cũng không có.
Đám cá muối cũng không thể hiểu nổi, Khương Bồng Cơ xuyên không tới đây nhiều năm như vậy, đi câu cá chưa bao giờ câu được con cá nào, vì sao vẫn còn làm không biết chán như thế?
Khương Bồng Cơ vừa thả câu vừa híp mắt nghỉ ngơi, cô kẹp cần câu ở giữa đầu với bả vai, tay phải chống đầu, đấu lạp trên đầu che kín hơn nửa khuôn mặt của cô. Chờ tới khi cô nghe thấy tiếng động rồi nhìn lên bình luận, mới phát hiện cả màn hình đều là “người phụ nữ cặn bã”, “thương Tử Hiếu quá”...
Khương Bồng Cơ: “...”
Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô đọc bình luận rồi xem màn hình kênh livestream của Âu hoàng, phát hiện bình luận ở đây cũng đủ kiểu đủ loại, lướt nhanh tới mức trời đất mù mịt.
Khương Bồng Cơ day day lông mày, vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi được đám cá muối vô cùng “nhiệt tình” giải thích, Khương Bồng Cơ mới hiểu ra là có một đoàn người được gọi là hoàng thất Tây Xương muốn tới đây để hòa thân với cô.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?”
Tới khi mặt trời sắp lặn, Khương Bồng Cơ mới mang theo sọt đựng cá rỗng tuếch quay về, không ngờ lại bị đám người đang ôm cây đợi thỏ đúng lúc tóm được.
“Khụ, mọi người đến đông đủ thế... Có chuyện lớn gì à?”
Đám người Phong Chân liếc nhìn nhau, cuối cùng chọn ra Vệ Từ trình quốc thư bang giao lên.
Khương Bồng Cơ nhận lấy cuốn thẻ tre cũ kỹ kia, mở ra nhìn vào, cô nhanh như gió đọc xong.
Lược bớt mấy đoạn làm bộ làm dáng cùng với ân cần thăm hỏi không có dinh dưỡng, ý chính ở trong đó là hoàng đế của nước Tây Xương định tặng con trai cho Khương Bồng Cơ làm tiểu thiếp, mong quan hệ ngoại giao của hai bên tốt đẹp. Đồng thời còn ám chỉ rằng đứa con trai này tốt thế nào đẹp ra sao, mong rằng con dâu tương lai có thể nể mặt mối quan hệ thông gia, cho lão mượn binh, trợ giúp lão bình định chiến loạn bên trong nước Tây Xương. Tới lúc đó, Tây Xương và Đông Khánh cùng nhau tương trợ, thành lập tình hữu nghị bang giao vĩnh viễn.
Đối phương còn hứa hẹn đủ các loại lợi ích, chỉ cần Khương Bồng Cơ cho lão mượn binh, để lão thu phục Tây Xương, tất cả những lợi ích này đều sẽ được thực hiện.
Không nói tới Đông Khánh và Tây Xương, một bên Đông một bên Tây, ở giữa còn cách nhau một cái Trung Chiếu, phải tương trợ nhau như thế nào chứ, chỉ với hành động tặng đứa con trai cho Khương Bồng Cơ làm tiểu thiếp đã khiến cô không hiểu nổi... Nghe nói vị hoàng tử này còn là đứa con trai thứ hai do hoàng hậu sinh ra...
“Lừa đảo à?”
Khương Bồng Cơ lật qua lật lại nhìn một lượt, rồi đưa ra một kết luận như vậy.
Vệ Từ cười khổ, nói: “Nếu là lừa đảo thì mấy người chúng thần cũng không dám dâng lên trước mặt chủ công đâu.”
Vậy thì là thật đó hả?
“Không phải là ta không tin, vấn đề là cái trò này giả thật sự quá thật luôn.” Khương Bồng Cơ lộ vẻ ngạc nhiên: “Làm gì có hoàng đế quốc gia nào lại tống đích tử mà hoàng hậu sinh ra đi để đổi lấy binh mã chứ? Mặc dù Tây Xương là nước yếu nhất trong năm nước, nhưng cũng không đến mức nghèo túng như vậy chứ.”
Vệ Từ nói: “Đợi chủ công tự mình gặp họ, có lẽ sẽ hiểu được thôi.”
Anh dùng liêm sỉ của cả hai kiếp trước sau để bảo đảm, Tây Xương quả thực là một đất nước khó nói hết thành lời được. Vietwriter.vn