Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù Vọng thấy ngứa mũi, hắt xì một cái thật to, âm thanh to đến mức Tề Khuông còn tưởng gã bị trúng gió rồi.



“Gió bên ngoài rất lớn, hay là Phù tướng quân đi vào trong khoang thuyền để tránh gió đi?”



Tề Khuông nhã nhặn đề nghị, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, khiến Phù Vọng nhìn mà thấy phiền muộn, bởi vì gã không thích làm khó dễ người hiền lành.



“Ông đây lớn từng này rồi mà còn sợ chút gió ấy sao? Vừa nãy không biết là ai nhắc đến tên bản tướng...” Phù Vọng vừa mới nói xong đã hắt xì thêm vài cái nữa, đầu mũi vừa ngứa vừa nóng, giống như máu đều dồn về hết chỗ đó vậy, gã suy đoán: “Có thể hai bảo bối ở nhà đang nhắc đến a ông của chúng rồi.”



A ông là danh xưng dùng để chỉ ông nội, cha hoặc là cha chồng, là khẩu ngữ mà dân gian tiền triều thường hay sử dụng, thời bây giờ không dùng từ này nhiều nữa, nhưng ở một vài địa phương vẫn còn giữ truyền thống này. Tuệ Quân cũng bị ảnh hưởng, lúc dạy cặp song sinh long phượng nói chuyện, cô đã dạy bọn trẻ gọi Phù Vọng là “A ông”, trẻ con học rất nhanh, Phù Vọng nghe thấy đứa trẻ nhà mình gọi như vậy, bao nhiêu vất vả đều tan thành mây khói.



“Chưa chắc, bây giờ đã là giờ nào rồi, trẻ con đã ngủ từ lâu rồi.” Tề Khuông là một người rất thẳng thắn, nói chưa được hai câu đã phá vỡ ảo tưởng của Phù Vọng, anh ta thẳng thắn nói: “Mạt tướng lại cảm thấy khả năng Phong quân sư và Dương quân sư nhắc tới tướng quân cao hơn một chút, ngài thấy sao?”



Phù Vọng xì một tiếng, khinh bỉ nói: “Hai tên cáo già đó mà nhắc tới ta, phần lớn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.”



Tề Khuông cười nói: “Mạt tướng thấy hai vị quân sư rất tốt mà, đối xử với người dưới rất hiền lành, rất ít khi trách móc hay làm khó người khác.”



Văn thần và võ tướng rất ít người hợp nhau, bởi vì tam quan của hai bên không giống nhau, lĩnh vực sở trường cũng không giống nhau.



Võ tướng cảm thấy văn thần chỉ biết khua môi múa mép, xì xà xì xồ khiến người ta thấy ghét, người thì có tí năng lực mà lại thích khoe khoang, đụng tới chút việc khó là muốn lùi bước, không có tinh thần liều lĩnh. Văn thần cũng cảm thấy võ tướng không tốt, ví dụ như gặp chuyện chẳng dùng não gì, làm việc tùy tiện lỗ mãng, xử lý chuyện gì cũng đề cao bạo lực, đánh đánh giết giết không chút suy nghĩ. Nói tóm lại là thích bới lông tìm vết, dù bên kia có làm tốt đến mấy cũng sẽ đào ra được lỗi sai.



Người thuộc hai nhóm này có quá nhiều mâu thuẫn với nhau, lúc kết hợp sẽ có nhiều xung đột, vì thế rất khó ở cạnh nhau.



Tề Khuông cảm thấy bản thân mình rất may mắn, vài người làm việc chung với anh ta đều có tính tình rất tốt, hiểu ý người khác, cũng không cố ý làm khó ai bao giờ.



Phù Vọng cũng nhìn ra suy nghĩ này của Tề Khuông.



“Tốt chỗ đấy thì có ích gì? Lúc người khác bị hai tên cáo già đó tính kế, còn không biết mình sẽ bị đẩy vào chỗ chết khi nào đâu.”



Phù Vọng tỏ rõ sự ghét bỏ, nhưng chỉ mang tính cá nhân, không để ảnh hưởng đến chiến sự, việc công.



Tề Khuông nói: “Hay là tướng quân bị thiệt gì rồi?”



Phù Vọng nói: “Đương nhiên là bị thiệt rồi, mỗi khi nhớ tới chuyện đó, ta lại cảm thấy hai người bọn họ đáng ghét không chịu nổi.”



Tề Khuông lại càng cảm thấy khó hiểu, tính cách Phù Vọng trời sinh đã thích một thân một mình, tính tình cương quyết khó thuần phục nhưng cũng phải kiểu người thích đắc tội người khác.



Sao gã và hai người Dương Tư lại kết thù với nhau được chứ?



Kết thù như thế nào?



Chuyện này diễn ra cũng lâu lắm rồi... kể lại cũng dài.



Bản thân Phù Vọng không định lên làm thống soái, gã muốn tiến cử Lý Uân hoặc là Tạ Tắc để dành thời gian rảnh lo chuyện hôn sự với Tuệ Quân.



Không nhầm đâu, Phù Vọng mặt dày mày dạn theo đuổi nhiều năm như vậy, cuối cùng Tuệ Quân mới gật đầu đồng ý, vì chuyện này mà gã còn phải ký một đống hiệp ước không bình đẳng. Không ngờ rằng ngay lúc gã sắp kết hôn, hai người Dương Tư lại lôi Phù Vọng ra lửa mà nướng. Gã trở thành thống soái chinh phạt Dương Đào chứ không phải một tướng quân bình thường, chuyện phải xử lý nhiều hơn hẳn lúc trước, gần như khiến Phù Vọng không còn thời gian rảnh để rút ra lo chuyện hôn lễ nữa.



Nếu là trùng hợp thì đã đành, nhưng hết lần này đến lần khác, hai người bọn họ lại cố ý làm vậy, không khỏi khiến Phù Vọng phải nghiến răng nghiến lợi.



“Không nói đến hai lão cáo già đấy nữa, nói nữa chỉ làm hỏng tâm trạng, mất vận may của ta thôi.”



Phù Vọng đã cắt đề tài như vậy rồi, Tề Khuông cũng sẽ không nhắc tới bọn Dương Tư nữa, tránh khiến Phù Vọng mất hứng.



Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, hơn nghìn con thuyền chiến cả to lẫn nhỏ đã chạy xuôi dòng, thuận lợi tiếp cận thủy trại của Dương Đào.



Để tăng khả năng thành công, tất cả thuyền chiến đều được sơn màu mực, dưới sự che giấu của sương mù, lẳng lặng tiếp cận quân địch... Đương nhiên, không có khả năng lẳng lặng mãi được. Bên ngoài thủy trại của Dương Đào có thủy binh tuần tra đúng giờ, lúc thuyền chiến tới gần thủy trại, bọn họ đã phát cảnh báo rồi!



Dù là như vậy, đám người Phù Vọng vẫn tranh thủ được không ít thời gian quý giá.



Lúc này Dương Đào vẫn còn chưa ngủ, vừa chờ đợi tin tức bên phía Nhan Lâm, vừa phải phê việc quân, lông mày vẫn luôn nhíu chặt lại.



Lúc này, tai anh ta nghe được tiếng cảnh báo rất nhỏ của mũi tên lửa vang lại.



“Ta nghe nhầm à?”



Dương Đào nhỏ giọng thì thầm, ngoài trướng xuất hiện tiếng bước chân dồn dập.



“Có chuyện gì?”



Binh lính nói: “Chủ công, ngoài doanh trại có rất đông quân địch đánh lén chúng ta!”



Đánh lén?



Hai chữ in đậm xuất hiện trong não anh ta, dây thần kinh của Dương Đào trở nên căng thẳng, anh ta nhớ lại vài câu mà Nhan Lâm nói trước khi đi.



Quả thật sẽ có kẻ địch đánh lén!



“Tập kết binh mã, chống lại quân địch!”



Quân trang trên người anh ta vẫn chưa cởi ra, Dương Đào sải bước rời khỏi doanh trướng, thuận tay lấy binh khí từ trên giá xuống.



Bên ngoài doanh trại, khói lửa trên thuyền chiến sáng rực, thuyền chiến của kẻ địch xếp thành hàng ngang, gần như vây quanh toàn bộ bờ của bọn họ.



Binh sĩ quân ta đang vô cùng bận rộn, hỏa tiễn đầy trời xua đi sương mù, tiếng la hét chấn động đến mức đau tai.



Phù Vọng đã chuẩn bị sẵn sàng cho đợt đánh lén này rồi, gã căn bản không để quân địch có thời gian phản ứng lại, vừa xông lên đã tung ra rất nhiều đòn hung mãnh.



Bởi vì gió Đông Nam nên đám người Phù Vọng không thể giằng co với quân địch lâu được, bằng không đám lửa lớn này sẽ cháy về phía bọn họ mất.



Phù Vọng đứng trên boong thuyền giết được hơn mười kẻ địch có ý đồ xông tới, thi thể quân địch bị gã đẩy xuống nước, không lâu sau đã nổi hết lên mặt nước rồi.



“Vừa giết vừa xông qua, phá hủy thuyền chiến của bọn họ... hướng gió này đang gây bất lợi cho chúng ta, không nên đánh lâu, nhanh chóng lên bờ thì hơn!”



Ý chí của quân địch tăng vọt, binh lính giống như cắn thuốc, thay nhau xông lên sàn tàu của quân Phù Vọng, không để ý đến ngọn lửa đang cháy, trực tiếp đánh giáp lá cà với kẻ địch. Cùng với tiếng la hét, thi thể của hai bên quân địch quân ta không ngừng rơi xuống nước, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi và mùi cháy khét.



Tề Khuông chỉ huy thủy quân ngăn địch lại, phá hỏng thuyền chiến của địch, Phù Vọng lại ra lệnh cung thủ xử lý kẻ địch.



Đồng tâm hiệp lực, đánh phá vào vị trí yếu nhất trong phòng tuyến của bọn họ, nhân cơ hội chạy lên bờ.



Chùy nặng đập liên tục vào thuyền chiến của quân địch, chiếc thuyền kia vốn đang bị lửa bao quanh, bị đập một phát, lập tức sụp xuống hơn nửa.



Bởi vì bọn họ chiếm ưu thế trước, quân địch tập trung binh lực muộn, đến lúc đại quân của quân địch kéo đến, Phù Vọng đã dẫn binh lên bờ rồi.



Tuy rằng bọn họ không có các vũ khí hạng nặng như máy nỏ, máy bắn đá, nhưng bọn họ có một số lượng lớn cung thủ, binh lính cầm khiên chắn hỗ trợ, miễn cưỡng có thể ổn định trận tuyến.



Binh sĩ trên thuyền lại thong thả hơn nhiều, nhờ vào độ cao của thân thuyền mà tránh được không ít đòn tấn công, nhờ vào địa thế gây thiệt hại cho quân địch.



Binh sĩ dưới trướng Dương Đào quả nhiên không thể so sánh với đám ô hợp được, bây giờ sĩ khí của bọn họ vẫn chưa giảm xuống, chiến ý vẫn ngùn ngụt như trước.



Khai chiến ba đường, quân Dương Đào hoàn toàn rơi xuống thế bất lợi. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Có điều, Thu thị vẫn chưa biết được tin tức này, bọn họ vẫn đang nằm mơ giấc mộng xuân thu tuyệt đẹp, không hề biết rằng tai họa sắp giáng xuống.



Trong lúc đang ngủ, phủ đệ đã bị hơn trăm binh lính bao vậy, bách phu trưởng dẫn đầu giơ chân mạnh mẽ đá văng cửa ra.



“Các ngươi xông vào trong, các ngươi đi bên này, bao vây toàn bộ phủ, không được để bất cứ người nào sống sót thoát được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK