Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đơ ra đó làm gì, giết đi!”



Khương Bồng Cơ rút cây đao Trảm Thần ra, ánh mắt trở nên hung ác.



Phó tướng nói: “Mạt tướng tuân lệnh!”



Thật ra Khương Bồng Cơ muốn xông lên chém giết một cách thoải mái, nhưng cô còn phải chỉ huy đại quân chống lại kẻ địch đánh lén như thế nào, nên tận dụng thời cơ phản công ra sao. Kẻ địch chiếm ưu thế, vừa bắt đầu đã bắn ra một loạt mưa tên, làm loạn thế trận của quân ta. Nếu dưới tình huống như vậy mà không có tướng chỉ huy, đợi đến lúc quân địch xông lên liều chết tấn công, thương vong sẽ vô cùng lớn. Khương Bồng Cơ thích xông pha, nhưng cũng sẽ không làm ảnh hưởng chuyện quan trọng.



“Không biết bọn Phụng Kính như thế nào rồi...”



Những binh mã này không hổ là quân tinh nhuệ được huấn luyện nhiều năm, Khương Bồng Cơ thường xuyên cho bọn họ diễn tập quân sự, bọn họ đã từng diễn tập tất cả các tình huống có thể xảy ra đột ngột. Bởi vậy, cho dù lúc này quân địch đang chiếm ưu thế, nhưng sau đợt mưa tên đầu tiên, bọn họ lập tức phản ứng lại, rút trận hình, tạo ra trận thế phòng thủ.



Đây là cách giảm tổn thất xuống thấp nhất, cũng thể hiện ra tố chất chiến đấu của một đội quân chân chính.



Cùng lúc đó, thám báo được Khương Bồng Cơ phái ra cũng đang dốc hết sức đuổi theo đoàn binh mã của Tần Cung và Bách Ninh.



Nhưng bây giờ là buổi tối, tầm nhìn bị hạn chế, bọn họ mất nhiều công sức mới có thể tìm được lộ tuyến của hai đoàn binh mã, gấp rút đuổi theo, chuyện này làm tiêu tốn không ít thời gian.



Đợi đến lúc bọn họ đuổi kịp, tình huống đã thay đổi rồi.



Trời sinh tính cách Bách Ninh vô cùng cẩn thận, cho dù ông có dẫn binh đuổi theo kẻ địch cũng sẽ lo trước nghĩ sau, vậy nên tốc độ rất chậm, lúc thám báo đuổi kịp bọn họ, đại quân vẫn chưa gặp mai phục. Lúc Bách Ninh thấy thám báo chạy đến cũng rất ngạc nhiên, thám báo còn chưa kịp xoay người xuống ngựa đã trực tiếp truyền khẩu dụ của Khương Bồng Cơ.



Lui quân!



Bách Ninh nghe vậy thì ngây ra, sau đó lập tức hiểu rõ, nhanh chóng ra lệnh đại quân quay đầu lui về.



Có điều kẻ địch vẫn đang ở trong bóng đêm theo dõi bọn họ chằm chằm, hành động rút lui của bọn họ quá rõ ràng nên quân địch cũng không thể ngồi yên được.



Khe núi vốn đang tối mù bỗng nhiên sáng rực ánh lửa cam, vô số hỏa tiễn từ trên trời rơi xuống.



Bách Ninh cảm thấy kinh hãi, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, binh lính cũng như được uống thuốc an thần, cùng nhau phòng ngự lui về phía sau một cách bài bản.



Ông không hoảng sao?



Sao lại thế được, bây giờ ông đang hoảng muốn chết!



Bách Ninh không thể ngờ chuyện này là cái bẫy do quân địch sắp xếp, nhưng trong lòng ông hiểu rõ, ông là chủ tướng, không thể hoảng sợ. Một khi ông hoảng sợ, đại quân này sẽ giống như một con rắn mất đầu, mất trật tự mà chạy loạn, sớm hay muộn cũng sẽ bị quân địch bao vây tiêu diệt sạch sẽ.



Nếu nói Bách Ninh bên này còn khá may mắn thì phía Tần Cung lại đen đủi hơn nhiều, bọn họ hoàn toàn rơi vào bẫy của kẻ địch.



Lúc thám báo chạy đến, chiến trường đã trở nên vô cùng hỗn loạn, hai bên quân chém giết lẫn nhau.



Ánh lửa lan ra khắp nơi, dường như nơi này bị ánh lửa thắp sáng như ban ngày.



Tiếng chém giết của binh lính vang vọng chói tai, như muốn đâm thủng màng nhĩ.



Kẻ địch đánh lén rất đột ngột, tuy rằng Tần Cung không bị thương, nhưng hắn lại nhớ tới chuyện năm xưa lúc hắn đi theo Dương Tư, bị Hàn Úc bao vây dưới hẻm núi.



Tần Cung không khỏi cười khổ, không biết số má tệ thế nào, lần nào hắn cũng bị người ta dẫn quân đánh lén.



Trước kia là Hàn Úc, bây giờ là Vệ Ưng.



Nhưng lần trước hắn còn may mắn được chủ công cứu, bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân và những binh lính bên cạnh thôi!



Nếu không thể tạo ra đường sống, e là chỉ có thể chôn thân ở đây.



Vào lúc này, trong đầu Tần Cung còn nhớ lại lời nói của chủ công trước khi xuất binh.



[Đừng nói mấy lời như kiểu ‘Kết hôn sau khi trận chiến này kết thúc, vợ con quây quần’ như thế nữa.]



[Không nhớ đã nghe ở đâu rồi, nhưng người nói những lời này trước khi ra trận cơ bản đều một đi không trở lại.]



Một đi không trở lại?



Bây giờ quân địch giở trò đánh lén như vậy, thật sự là có ý muốn đánh bọn họ một đi không trở lại.



Tần Cung cũng không muốn chết ở đây, hắn vẫn muốn lập công dựng nghiệp, tích lũy công lao, quay về cưới Hứa đại nương tử, bảo vệ cô cả đời.



Ở nơi hậu phương xa xôi, Hứa Yến Tiêu ngủ đến nửa đêm chợt tỉnh giấc, thị nữ ngủ ở phòng ngoài cầm áo khoác đi tới.



“Đại nương tử muốn đi tiểu đêm sao?”



Đến lúc thị nữ cầm cây nến lại gần, cô ta mới thấy quần áo trên người Hứa Yến Tiêu lúc này dường như bị mồ hôi ngấm ướt sũng.



“Không phải... Vừa nãy ta mơ một giấc mơ cực kỳ đáng sợ, bây giờ tỉnh lại không còn nhớ được nội dung nữa...”



Thị nữ lại nói: “Người đại nương tử bây giờ toàn mồ hôi, có thể là bị bóng đè, để nô tì đi bảo người dưới bếp chuẩn bị một bát canh ngưng thần.”



Hứa Yến Tiêu lắc đầu: “Không cần, nửa đêm canh ba, uống canh xong sẽ không ngủ được nữa.”



Thị nữ nói: “Nếu vậy để nô tì ở lại nói chuyện với đại nương tử một lát.”



Hứa Yến Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.



Thị nữ này là người do Tần Cung đưa tới, cô ta quan tâm chu đáo, tay chân làm việc rất nhanh nhẹn, Hứa Yến Tiêu rất thích.



Nhớ tới Tần Cung, bỗng ngực trái dâng lên cảm giác hoảng hốt không biết từ đâu tới.



“Đại nương tử có chỗ nào không khỏe ạ?”



Thị nữ thấy cô giơ tay ôm ngực, lông mày nhíu lại, sắc môi tái nhợt thì lập tức thấy căng thẳng.



Hứa Yến Tiêu nói: “Lúc nãy ta nằm mơ... Hình như có liên quan đến Tần tam lang, hay là huynh ấy ở tiền tuyến gặp phải chuyện gì rồi?”



Từ lúc hai người có ý với nhau, Hứa Yến Tiêu đã đổi cách xưng hô, gọi hắn là Tần tam lang.



Vừa không có vẻ quá thân thiết nhưng cũng sẽ không quá xa cách.



Thị nữ nói: “Người xưa hay nói cảnh trong mơ thường trái với sự thật, Tần lang quân rất giỏi chinh chiến, sao lại xảy ra chuyện được?”



Hứa Yến Tiêu nửa tin nửa ngờ, trong lòng vẫn thấy bất an.



Thị nữ bèn nghĩ cách dỗ cô đi ngủ tiếp, Hứa Yến Tiêu không nhịn được thò tay xuống dưới gối, đầu ngón tay chạm vào chiếc trâm ngọc lạnh lẽo.



[... Ta học làm từ thợ thủ công đấy, chiếc trâm hồ ly này khắc hơi thô, đợi đến khi chiến sự kết thúc, ta sẽ khắc cái khác đẹp hơn cho đại nương tử...]



Hứa Yến Tiêu không khỏi nắm chặt lấy nó, giống như làm vậy có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô.



“Huynh đã nói sẽ quay về cưới ta...”



Mấy hôm nay cô vẫn luôn thêu áo cưới, còn gần nửa năm nữa sẽ hoàn thành, đúng lúc trùng với lễ cập kê của cô, sau khi cập kê sẽ thành hôn luôn.



Thị nữ nghe thấy cô thủ thỉ như vậy thì cười nói: “Trừ đại nương tử, trong lòng Tần lang quân còn có ai nữa đâu?”



Hứa Yến Tiêu không khỏi đỏ mặt, tâm trạng bối rối cũng đỡ hơn nhiều.



Tình huống bên phía Tần Cung không tệ hại đến mức đó, nhờ tố chất chiến đấu mạnh mẽ của đại quân, cho dù bọn họ bị kẻ địch tấn công mạnh mẽ, bên ta vẫn có thể giữ vững trận hình không bị rối loạn. Thời gian chiến đấu lâu dài, tình thế cũng dần được ổn định. Nhưng nói cho cùng Tần Cung cũng chỉ là người bình thường, không phải đao thương bất nhập, trong lúc hỗn loạn hắn cũng bị thương không nhẹ, nhưng hắn như không cảm thấy đau đớn, chỉ huy giết địch, nắm lấy cơ hội dẫn binh phá vòng vây.



“Không được ham chiến, nếu đây là bẫy của kẻ địch, càng kéo dài thời gian chúng ta càng bất lợi!”



Tần Cung bị thương, nhưng đầu óc hắn vẫn rất tỉnh táo.



Bị kẻ địch mai phục, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức giảm bớt tổn thất, ba mươi sáu kế, chạy là tốt nhất!



Phó tướng bên cạnh nói: “Tướng quân, ngài có phát hiện điểm gì không bình thường không?”



Tần Cung ôm lấy cánh tay, sắc mắt hung hãn: “Số lượng quân địch rất kỳ lạ, khả năng bọn họ đã chia quân đi đánh ải Trạm Giang rồi.”



Nếu kẻ địch đã xếp sẵn cục diện này cho bọn họ, như vậy tức là chuyện Nhiếp thị nội chiến lui binh lúc trước đều là giả.



Binh mã mà bọn chúng sử dụng còn hơn hai trăm nghìn, cho dù chia binh thành ba đường nhưng quân mai phục của bọn chúng ở đây cũng không nhiều được như thế.



Không khó đoán, khả năng lớn quân địch đã điều động phần binh còn lại đi đánh ải Trạm Giang.



Gậy ông đập lưng ông, dụ rắn khỏi hang, hết chiêu này đến chiêu khác, rõ ràng đây là sát cục.



Phó tướng nói: “Tướng quân, nếu vậy chúng ta nên làm gì?” Vietwriter.vn



“Cứ hội hợp với binh mã bên chủ công trước rồi tính.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK