Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Báo...”



Lính báo tin vội vàng chạy tới bên ngoài trướng soái.



Khương Bồng Cơ hỏi hắn: “Có chuyện gì?”



“Quân địch tập trung bảy mươi nghìn nhân mã tập kết bên ngoài, còn cách quân ta nửa canh giờ đi đường nữa.”



Khương Bồng Cơ vừa mới rời giường rửa mặt, còn chưa kịp ăn điểm tâm đã nhận được tin báo như vậy.



Cô nói: “Nhiếp Lương nhanh thật đấy... Xem ra hắn đã bị ta chọc tức rồi nhỉ?”



Giọng nói của Khương Bồng Cơ không có chút lo lắng nào, ngược lại còn có cảm giác đắc ý và vui sướng. Đao Trảm Thần của cô sạch sẽ đã lâu rồi, cho dù hôm qua có nhuốm máu, nhưng vẫn chưa đã. Hôm nay kẻ địch chủ động dâng đầu đến tận cửa, nếu cô không nhận thì quá có lỗi với lòng tốt của Nhiếp Lương.



“Nhanh chóng thông báo toàn quân, chuẩn bị đón địch!”



Đánh trận cần đánh nhau, nhưng cũng vẫn phải ăn cơm trước, người là sắt cơm là thép, nếu không ăn gì thì sẽ chết đói.



Khương Bồng Cơ tranh thủ thời gian ăn cơm, bữa sáng ngày hôm nay là mười chiếc bánh bao trắng lớn, cộng thêm một ít dưa muối và một con cá muối.



Dạ dày của cô lớn, ăn hết cả dưa muối lẫn cá muối, mười chiếc bánh bao trắng to mới có cảm giác no bụng.



Có không ít cá muối xem livestream thích nhìn cô ăn uống, thấy cô ăn uống ngon lành như vậy, bọn họ luôn có cảm giác mỳ cũng trở thành sơn hào hải vị.



Cô ăn bữa sáng chỉ trong năm phút đồng hồ, lúc này, mọi người mới lần lượt đến.



Thế tấn công của quân địch ồ ạt, phe Khương Bồng Cơ cũng không làm gì đặc biệt, trực tiếp nghe theo kế hoạch giữ cửa thành của Kỳ Quan Nhượng.



Bên trên tường thành, một chân Khương Bồng Cơ đặt lên tường, nhìn về phía cuối chân trời rộng lớn.



“Ta thật sự không thể dẫn quân ra khỏi thành đánh một trận với bọn họ sao?”



Kỳ Quan Nhượng lạnh lùng nói: “Không được, nếu chủ công đi xuống, ngài nói xem cửa thành này nên đóng hay là nên mở?”



Nếu đóng lại, bọn họ đứng trên tường thành nhìn chủ công bị bao vây bên dưới thành à?



Nếu như mở, có thể giúp đỡ chủ công bất cứ lúc nào, nhưng không phải là đang mở đường cho quân địch phá ải ư?



Đang đánh trận chiến thủ thành mà chủ công còn muốn xuống quẩy, chủ công của bọn họ đúng là hết thuốc chữa rồi.



Tôn Văn đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ không nói nên lời.



Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, Khương Bồng Cơ luôn mang lại cho ông cái nhìn mới lạ về hai chữ “chủ công”.



Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Văn vẫn cảm thấy cháu mình tốt hơn, ngoan ngoãn nghe lời, dù kẻ địch công thành, nhưng cậu vẫn luôn yên tâm hoàn thành tốt công việc của mình.



Tuy Tôn Lan và Phong Nghi còn nhỏ tuổi, nhưng càng ngày làm việc càng đáng tin, Tôn Văn cảm thấy rất yên lòng.



Khương Bồng Cơ bị đuổi xuống tường thành, chỉ có thể vuốt ve cổ Đại Bạch rồi than thở một câu.



“Đại đao của ta đã đói khát lắm rồi, nhưng mà các ‘tiểu công túa’ không cho phép.”



Vó ngựa của Đại Bạch giậm xuống đất, tạo ra một vết hố nông, mũi phát ra tiếng phì phì, có vẻ như nó cũng rất nôn nóng.



Khương Bồng Cơ hôn nhẹ nó, nói: “Ngươi cũng muốn đi giết địch cùng ta đúng không?”



Đại Bạch kêu một tiếng, dường như hiểu được lòng người, đang đáp lại lời nói của Khương Bồng Cơ.



Tuổi thọ của chiến mã có hạn, thời kỳ hoàng kim cũng chỉ có vài năm, lúc Đại Bạch được một tuổi, Liễu Xa đã mua nó rồi tặng cho nguyên chủ Liễu Hi. Có điều nguyên chủ thích đọc sách, không thích quân phục, hậu duệ chiến mã như Đại Bạch chỉ có thể đi kéo xe ngựa, sau này, nó đi theo Khương Bồng Cơ, cùng cô chinh chiến Nam Bắc, tính hung dữ của Đại Bạch được bộc lộ hoàn toàn. Trong khoảng thời gian nó mang thai phải rời khỏi chiến trường vài năm, không dễ gì mới được quay lại chiến trường, nhưng vẫn chưa được đánh đã.



Đại Bạch làm nũng với Khương Bồng Cơ, vừa kêu vừa liếm, trông rất quấn quýt người ta.



Khương Bồng Cơ không thể chịu nổi sự nhiệt tình của Đại Bạch, cô chỉ cười rồi hứa lần sau đánh giặc, chắc chắn cô sẽ dẫn nó theo.



“Ơn của mỹ nhân khó trả được.”



Đại Bạch là mỹ nhân trong loài ngựa, sự nhiệt tình của nó, người bình thường khó có thể nhận được.



Đúng lúc này, hàng ngũ quân Nhiếp đã cách ải Trạm Giang rất gần.



Nhìn người trên tường thành lúc nha lúc nhúc, quân địch đã bày trận sẵn sàng chờ mình, đại tướng quân Nhiếp sinh ra khí thế ngút trời.



“Bày trận!” w●ebtruy●enonlin●e●com



Dù chủ công Nhiếp Lương đã ra lệnh giả vờ tấn công thử quân địch, nhưng hắn cũng mong trận hôm nay có thể khiến Khương Bồng Cơ thiệt hại một ít.



“Trên thành chuẩn bị đến đâu rồi?”



Tường thành là chỗ hỗn loạn, Khương Bồng Cơ có thể đảm bảo mình sẽ an toàn, nhưng nhóm Kỳ Quan Nhượng sẽ không để cô mạo hiểm.



Bởi vậy cô chỉ có thể tạm thời ở phía sau, biết tình hình chiến đấu tiền tuyến thông qua lính báo tin.



Từ lúc Khương Bồng Cơ biết phải thủ cửa thành, cô đã sai người xây dựng chiến hào và các tòa thành nhỏ tạm thời bên ngoài ải Trạm Giang để hỗ trợ thủ thành.



Lính báo tin nói: “Quân sư nói đã chuẩn bị xong xuôi.”



Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Kẻ địch dẫn theo bao nhiêu cung thủ, bao nhiêu vũ khí?”



Binh lực của Trung Chiếu luôn là mạnh nhất trong năm nước, cho dù là tố chất binh lính, chiến lực hay là kỹ thuật vũ khí, đều có thể vượt qua bốn nước còn lại. Đây cũng là lý do chủ yếu Trung Chiếu có thể khiến các nước chư hầu khác phải kinh sợ. Sau khi Trung Chiếu bị tiêu diệt, Nhiếp thị liên tiếp chiếm được nhiều nơi, thu được binh lực của hoàng thất còn sót lại ở Trung Chiếu, thực lực khiến người khác không thể khinh thường. Dù là giả tấn công, Khương Bồng Cơ vẫn sẽ không lơ là.



Lính báo tin đã chuẩn bị trước, trả lời rất chi tiết.



Khương Bồng Cơ hít thật sâu, chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, tiếp tục chờ chiến báo từ tiền tuyến.



Cô tin tưởng Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn liên thủ sẽ không để Nhiếp Lương chiếm được lợi thế, nhưng chiến trường thay đổi nhanh chóng, không ai chắc chắn được điều gì.



Lỗ tai Khương Bồng Cơ rất thính, dù cô đang ngồi ở hậu phương nhưng vẫn có thể nghe văng vẳng tiếng trống trận và tiếng hò hét ngoài tiền tuyến.



Khương Bồng Cơ nghe tiếng động, có vẻ hai bên đang giằng co với nhau.



Tuy kẻ địch chỉ đánh nghi binh, nhưng bọn họ toàn tung ra lính mạnh thật sự.



Quân Nhiếp cho xe gỗ dày lên đầu hàng che chắn, ngăn được mưa tên từ trên thành bắn xuống, binh lính nhân cơ hội này để xông lên, cầm thang tới gần tường thành ải Trạm Giang. Dù có vài chiến hào ngăn ngoài, nhưng cũng chẳng ngăn được bao lâu, kẻ địch lấy ván gỗ lót vào, thuận lợi vượt qua.



Kỳ Quan Nhượng thấy thế, vẻ mặt cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, anh ta sai binh lính điều khiển xe nỏ bắn chết người đứng ở vị trí chỉ định.



Lực xuyên thủng của xe nỏ mạnh hơn cung tên, một mũi tên thô cắm vào tấm chắn xe gỗ, lập tức đâm thủng tấm chắn liền với xe, lực rất mạnh, một chiếc chiến xa bị phá hỏng. Nhưng vừa bắn thủng một lỗ, quân Nhiếp đã lập tức dùng thanh đồng bổ sung vào.



Kỳ Quan Nhượng nói: “Dầu thiêu và đá cồn đâu rồi?”



Tướng sĩ nói: “Đã chuẩn bị xong, quân sư yên tâm.”



Áp lực phía Kỳ Quan Nhượng không lớn, tốc độ tiến lên của quân địch không nhanh, tình hình bên Tôn Văn cũng không đến nỗi nào.



Hai bên giao chiến một lát, đại tướng quân Nhiếp phát hiện chỗ không ổn.



Hắn phát hiện quân địch bắn tên chính xác một cách đáng sợ, nhất là mũi tên thô, tầm bắn xa, lực công phá lớn, độ chính xác cao.



Những điều đó không đủ khiến hắn phải ngạc nhiên, nhưng lực chiến của quân địch lại vượt ngoài dự đoán.



Chuyện này chỉ trách thông tin của hắn quá chậm chạp, khoảng cách từ Đông Khánh đến Trung Chiếu lại không gần, cho dù Nhiếp Lương coi Khương Bồng Cơ là kẻ địch cần phải chú ý nhiều nhất, tốc độ thu thập tin tức truyền qua truyền lại cũng không nhanh bằng tốc độ phường nghề mộc cải tiến. Đánh trận không chỉ dựa vào người và hậu cần mà còn phải dựa vào mức phát triển khoa học kỹ thuật. Trước kia chỉ vì năng lực của mọi người thấp như nhau, nên không thấy rõ khác biệt, nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa.



Mỗi năm Khương Bồng Cơ đều dự trù tiêu hao rất nhiều cho phường nghề mộc, nếu đám Trương Bình không thể tạo ra hàng tốt cho cô, cô có thể để yên sao?



Bởi vì thông tin không thuận tiện, tin tức hai bên có được cũng khác nhau.



Đương nhiên, không phải tất cả binh lính đều có thể được trang bị vũ khí tốt như các loại cung nỏ ấy, Khương Bồng Cơ vẫn chưa có nhiều tiền như thế.



Không thể tăng trình độ của toàn bộ vũ khí, vậy thì chỉ có thể cố gắng huấn luyện tố chất tác chiến của tướng sĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK