“Bị làm phiền lúc đang ăn ngon, đương nhiên là phải đổi chỗ khác."
Anh lạnh nhạt nói, sau đó tự mình lái xe đưa cô đi tới một cửa hàng bánh ngọt bày biện theo phong cách Tây Âu.
Hứa Trúc Linh vẫn còn bóng ma tâm lý đối với việc lúc trước, nhìn thấy anh thật sự có ý muốn vào, cô không kịp suy nghĩ đã đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của anh.
Cố Thành Trung biết cô sợ anh sẽ bị rơi vào hoàn cảnh giống lúc trước, trong lòng anh cảm thấy ấm áp ngọt ngào vô cùng.
"Em đau lòng vì tôi à?"
Khóe miệng anh khẽ cong lên, đáy mắt đuôi lông mày đều là ý cười nhẹ nhàng.
Nụ cười này hòa tan đi cảm giác sợ hãi do vết sẹo trên mặt anh mang lại, cả người anh lập tức trở nên ấm áp tới lạ thường.
Nếu như Cố Thành Trung không bị bóng nặng, gương mặt này nhất định sẽ là cực phẩm, làm vô số người ghen ghét ngưỡng mộ.
Hai má cô bỗng nhiên ửng hồng, Hứa Trúc Linh tự dưng lại cảm thấy ngại ngùng.
Cô còn lâu mới đau lòng vì anh, bởi vì cô đã xem anh như chồng tương lai của mình, anh nở mày nở mặt thì cô cũng xem như có chút thể diện, anh bị người ta sỉ nhục thì cô cũng chẳng được tôn trọng gì cho cam. Hơn nữa anh là người của cô, sao cô có thể trơ mắt nhìn anh bị người ta bắt nạt!
Hứa Trúc Linh bĩu môi, cứng miệng đáp: “Còn lâu mới phải! Em chỉ tức giận vì đứa nhóc nghịch ngợm đó mà thôi. Cũng không phải là em giúp ngài, mà là em đang giúp bản thân mình. Bọn họ nói xấu ngài, có khác gì đang bôi nhọ em đâu, bởi vì chúng ta... là vợ chồng chưa cưới của nhau mà!"
Cố Thành Trung biết da mặt cô mỏng, ngại ngùng không dám thừa nhận chuyện cô đứng ra bảo vệ anh, cho nên anh cũng không cố ý làm khó.
Bàn tay của anh khẽ siết chặt lấy tay nhỏ của cô, anh chậm rãi nói: “Vào đi, đây là nơi mà nhà họ Cố đầu tư."
Hứa Trúc Linh nghe được mấy lời này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng bỗng nhiên cô lại cảm thấy đau lòng.
Cố Thành Trung giống như một con ma cà rồng, không dám đứng dưới ánh nắng mặt trời, nếu không sẽ bị những lời bàn tán kia ép mới mức phát điên.
Mặc dù sau lưng anh chính là tiền tài danh vọng của nhà họ Cố, nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi được thái độ của mọi người đối với gương mặt xấu xí của anh.
Có lẽ... Anh cũng rất cô độc phải không?
Cô đi theo sau lưng anh, nhìn bóng dáng cao lớn ấy, loại tình cảm trời sinh sự thương hại, lập tức tràn lan.
Cô nhất định phải bảo vệ người này cho thật tốt, nếu như ai dám bắt nạt anh ấy, cô nhất định sẽ không để yên!.
"Đúng rồi, nếu như hôm nay những người đó vẫn mạnh miệng dọa người như trước, em sẽ làm thế nào?"
Cố Thành Trung đi ở phía trước như chợt nhớ ra cái gì, chậm rãi hỏi.
Hứa Trúc Linh nhướn mày, mở miệng đáp không chút do dự: “Vậy thì em nhất định sẽ liều mạng với bọn họ!"
"Em đánh thắng được bọn họ sao?"
“Đánh không thắng cũng phải đánh! Em cũng không thể trơ mắt nhìn ngài bị bắt nạt được. Ngài yên tâm đi, Hứa Trúc Linh em là một người rất có nghĩa khí, sẽ tuyệt đối không bỏ mặc ngài đâu!"
Hứa Trúc Linh hùng hồn nói, cô muốn đi lên trước vài bước để vỗ vai anh, ra vẻ mình chính là anh hùng hảo hán.
Nhưng lại không nghĩ tới Cố Thành Trung đang đi ở phía trước lại đột nhiên dừng lại, Hứa Trúc Linh không kịp né tránh, “cốp” một cái, đầu va phải vào người anh.
Mũi bị va chạm tới phát đau, gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
"Ngài.. Ngài dừng lại làm gì vậy?"
"Được, nếu như có một ngày em dám bỏ mặc tôi, tôi nhất định sẽ đánh gãy hai cái chân thỏ này của em."
Cố Thành Trung lạnh nhạt nói, nếu như Hứa Trúc Linh để ý kỹ, có thể nhìn ra được trong đôi mắt phượng kia có ẩn chứa một chút ý cười cưng chiều.
Tuy rằng rất ít, nhưng lại rất ấm lòng.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, thầm mắng Cố Thành Trung vài câu “vô si" trong lòng.
Cô hào hiệp trượng nghĩa như vậy, thế mà anh còn uy hiếp muốn đánh gãy chân cô..
Cô là thỏ à?
Người ta đồn đại cậu ba nhà họ Cố độc ác xảo quyệt, quả nhiên là không sai.
Ngày hôm nay Cố Thành Trung mời khách, cô cũng không nể mặt, dù sao tên này chính là loại mặc quần áo hơn mấy trăm triệu trên người! Cô mở cờ trong bụng, ăn tới mức bụng căng đầy không đi nổi mới cảm thấy vừa lòng.
Cố Thành Trung đưa cô quay trở lại trường, Hứa Trúc Linh sợ chiếc siêu xe của anh quá mức bắt mắt, cho nên đã xuống xe lúc anh dừng chờ đèn đỏ.
Nhưng cô lại không nghĩ tới Cố Thành Trung còn dở trò lưu manh như vậy!
"Hôn tôi một cái rồi hẵng xuống xe.” “Cái gì cơ?” Mặt của Hứa Trúc Linh lập tức đỏ lên.
Cô ngồi ở ghế phụ, chỉ cần quay đầu sang là có thể nhìn thấy góc nghiêng điển trai anh tuấn kia.
Nếu như không nghĩ tới nửa bên kia, chỉ vào nửa góc nghiêng này cũng có thể làm xiêu lòng không ít cô gái. .
||||| Truyện đề cử:
Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Hứa Trúc Linh cũng không ngoại lệ.
Thế mà cô lại không có tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt, ham muốn sắc đẹp của nửa gương mặt kia!