“Được, vậy cô ở cửa hàng hoa đợi tôi. Bảo gã nhân viên đó cút đi càng xa càng tốt, tôi không thích những người rỗi việc.”
Hắc Ảnh cúp điện thoại, ánh mắt càng trở nên thâm sâu hơn.
Thực ra anh ta cũng cảm thấy hoảng hốt, anh ta không biết mình vì sao lại đồng ý gặp Châu Vũ.
Mọi chuyện đã không còn gì nữa, sự việc đã không thể thay đổi được nữa, vậy thì gặp nhau còn có ý nghĩa gì nữa.
Chỉ vì cô nói…
Tôi muốn gặp anh, chỉ câu nói đó thôi đã là đủ.
Nhân viên của cửa hàng rời khỏi đó, Châu Vũ ngồi trong phòng đợi một lúc lâu cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân.
Cô nhìn thấy Ngụy Ảnh đẩy cửa bước vào.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được một người làm sao có thể biến ra thành những người có dung mạo khác nhau để đi hãm hại người khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, cô lập tức xông đến đấm đá Hắc Ảnh.
Nhưng chút sức lực đó của cô không nhằm nhò gì so với Hắc Ảnh.
Đến cuối cùng, cô mệt mỏi rã rời và thở hồng hộc.
Đầu tóc cô rối bù, miệng thở phì phò, đôi mắt ngây thơ trong sáng, bên trong đỏ ửng lên một mảng, tất cả đều là sự căm hận.
“Vì sao vì sao…”
Châu Vũ gào lên chất vấn.
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao anh lừa gạt tình cảm của tôi, vì sao anh lợi dụng tôi để tiếp cận chị Trúc Linh, vì sao anh muốn làm hại những người mà tôi ngưỡng mộ, vì Sao… vì sao? Anh lấy Dương Việt ra để lừa gạt tôi thì thôi đi, lại còn biến thành hình dáng như hiện giờ nữa. Bộ mặt thật của anh không thể bị người khác nhìn thấy sao mà anh mượn da thịt của người khác để sống nhờ? Anh không cảm thấy mình rất xấu xa thô bỉ sao?”
Cô tức giận hét lên, cô chỉ muốn xé rách lớp ngụy trang trên gương mặt của anh ta.
Cô tưởng rằng Hắc Ảnh sẽ tránh đi nhưng không ngờ anh ta đứng yên không cử động.
Lớp mặt da da người trên mặt rơi xuống, một gương mặt vô cùng quen thuộc hiện ra.
Cố Thành Trung…
Anh ta, anh ta vì sao lại giống Cố Thành Trung như đúc vậy?
“Vấn còn nữa đúng không?”
.. Châu Vũ tiếp tục giật ra nhưng mảng da thịt đó đỏ lên, cô không lột ra được lớp mặt nạ thứ hai.
“Làm sao có thể như vậy, tôi không tin…
Cô vẫn cố chấp nhưng Hắc Ảnh đã giữ cổ tay cô lại: “Cô làm loạn đủ chưa?
Đây chính là vẻ ngoài của tôi. Bởi vì tôi và anh ta giống hệt nhau nên tôi mới phải sống trong bóng tối…”
“Bỏ đi, tôi nói những chuyện này với cô làm gì không biết?”
Hắc Ảnh bực tức vì mình đã nói quá nhiều. Không ngờ anh ta lại đi nói những điều này với một cô nhóc con, đúng là điên rồi!”
Hắc Ảnh hất tay của cô ra, cô lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.