Mục lục
Truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Hả?” Bạch Minh Châu sửng sốt.



“Kỳ hạn ba tháng, bắt đầu từ bây giờ, mau lên đi”



Ôn Mạc Ngôn không nhịn được nói.



Bạch Minh Châu bĩu môi, đành phải cúi người bắt đầu bôi thuốc cho anh.



Tình trạng vết thương của anh quá nghiêm trọng, chút rượu thuốc cỏn con này làm sao có tác dụng?



Cô hung hăng cau mày, mặc dù… Duyên số của cô và anh đều đã hết rồi, nhưng không thể nào thấy chết mà không cứu được.



Ngộ nhỡ làm trễ nãi việc cứu chữa, tay phải phế đi thì phải làm sao?



“Đi bệnh viện đi, đi chụp x-quang xem có chấn thương đến xương cốt hay không”



“Không đi”



“Anh không đi thì bà đây sẽ không đồng ý điều kiện ba tháng này. Tôi đáng phải nợ anh! Chuyện tình cảm, nguyện bị đánh nguyện chịu đựng, tôi ép anh thích tôi sao?”



Bạch Minh Châu lập tức phát cáu, vội vàng nói.



Ôn Mạc Ngôn sau khi nghe thấy vậy liền cau mày dữ tợn.








“Tôi…….



Bạch Minh Châu bị chất vấn á khẩu không trả lời được.



Làm sao cô biết được mọi chuyện lại thành ra như thế này, cô bây giờ sớm đã không còn gì để nói Cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi Ôn Mạc Ngôn càng sớm càng tốt, anh đã kết hôn sinh con, cô sớm đã là người đi hai con đường rồi.



Nếu cô lần nữa dây dưa không rõ với anh, cả hai người đều sẽ mắc sai lầm.



Làm sao có thể để Ôn Mạc Ngôn can tâm tự nguyện buông tha cho mình, chỉ có thể đồng ý với anh điều kiện hoang đương này.



Kỳ hạn ba tháng…



Cô còn nhớ rõ, lúc đầu cũng là đánh cược như vậy với Mạc Ngôn, nhưng cuối cùng Mạc Ngôn lại thua.



Cô cũng nhớ rõ thủ đoạn dâng hiến cả một đời này cũng đã thử với Mạc Ngôn, bọn họ có tính cách rất khác nhau, tư tưởng cũng không giống nhau, nhưng cuối cùng… là tiềm thức của một người.



Cho nên, vừa rồi cô cũng là đang đánh cược.



Mà sự thật chứng minh, cô đã thắng.



Ba tháng sau, cô nghĩ rằng mình cũng là người chiến thẳng cuối cùng.



Ôn Mạc Ngôn thấy cô không nói lời nào, hai mắt tối sâm, buông cơ thể của cô ra.



“Thay quần áo rồi đến bệnh viện”



Bạch Minh Châu gật đầu, thấy anh rời đi liền thay quần áo lần nữa.



Hai người đến bệnh viện trong đêm, cô đăng ký vào khoa chỉnh hình cho anh, nhưng không ngờ anh lại đẩy cô vào phòng bệnh, để bác sĩ khám vết thương ở mắt cá chân cho cô.



“Này, vết thương của anh tương đối nghiêm trọng đó.”



Tay phải của anh gần như sưng lên thành bánh bao rồi.



“Ngậm miệng.”



Anh hẳn học nói.



Bạch Minh Châu bất lực, đành phải ngoan ngoãn im lặng.



Bác sĩ cười nói: “Không sao không sao, chỉ cần bôi một ít thuốc mỡ là được. Đàn ông mà, cũng không được dữ dẫn với vợ như vậy, con gái mới cưng chiều: “Bác sĩ, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là vợ anh ấy”



“Đó nhất định là bạn trai bạn gái, cô cậu đó, có tướng phu thê!”



Bác sĩ cười toe toét nói.



Bạch Minh Châu có chút xấu hổ, định muốn giải thích, nhưng lại bị Ôn Mạc Ngôn ngắt lời: “Nếu cô không còn chuyện gì nữa, còn không qua đây chăm sóc cho tôi?”



“Ồ, ngay bây giờ đây”



Cô vội vàng chạy đến bưng trà dâng nước, đi chụp phim với anh.



Không có thương tổn đến gân cốt, chỉ có mô liên kết bị tụ máu mà thôi.



Thế nhưng, gần đây tay này không thể nâng vật nặng, cũng không thể cầm bút lái xe liên tục một thời gian dài. Sinh hoạt hằng ngày có khả năng cũng sẽ có rất nhiều bất tiện.



“Sinh hoạt hàng ngày? Ví dụ?”



“Ví dụ khi mặc quần áo, ngón tay không làm gì được. Tắm rửa không lau chùi được đến phía sau lưng, hoặc là không thể vén quần khi đi vệ sinh được.”



“Chật Bác sĩ, ông đang chăm chú, đã nghiêm trọng như vậy rồi.



“Phải chú ý, vết thương ở tay này cũng không phải nói đùa, đây chính là tay phải!”



“Cảm ơn bác sĩ”



Ôn Mạc Ngôn thản nhiên nói.



Bạch Minh Châu nghe giọng điệu thờ ơ của anh, dường như vốn không quan tâm chút nào.



Giống như tay kia không phải là của mình vậy, đau đến mức sưng lên như bánh bao, cũng không thấy giảm đau.



Từ đầu đến cuối chỉ nhíu mày lại, bây giờ đã khá hơn, lông mày đã không còn nhíu nữa.



Thậm chí cô còn nghi ngờ tất cả những chuyện này đều là cố ý sao, không phải là anh cố ý làm đau tay mình chứ, nhờ đó mà sai bảo mình sao?



Tay anh bị băng bó, tất cả đều là băng gạc, bác sĩ dặn dò tốt nhất đừng gặp ai, vì da bị rách ở một vài chỗ, rất dễ nhiễm trùng.



Cũng cần thay băng gạc bôi thuốc mỗi ngày, nếu như không đến bệnh viện thì ở trong nhà cũng được.



Nguyên Doanh là bác sĩ, cô ít nhiều cũng biết một số phương pháp điều trị đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK