Phó Thiết Ảnh nhàn nhạt nói rồi tùy tiện băng bó lại vết thương trên tay mình.
Có lẽ anh ta cũng nên học theo cô nhóc kia, nên thử tin tưởng một người xem sao.
Tuy không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng anh ta đã dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình như vậy là đủ rồi.
Nếu có một ngày Nhạc Tư phản bội anh ta thì sau này anh ta sẽ không tin tưởng bất cứ một người cộng sự nào nữa.
Và nếu có một ngày Châu Vũ phản bội anh ta thì sau này anh ta cũng sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ một người phụ nữ nào nữa.
“Cảm ơn anh, đại ca.”
Nhạc Tư hết sức vui mừng, ngay cả vết thương còn đang ứa máu ở ngực cũng không thèm để ý đến, không ngừng cúi đầu cảm ơn Phó Thiết Ảnh.
Tính nô dịch đã thấm vào tận xương cốt của Nhạc Tư, vì dù sao thì kể từ khi cậu ta bắt đầu ghi nhớ được mọi việc thì đã bị đưa đến đoàn xiếc thú, cùng ăn cùng ngủ cùng luyện tập với đám khỉ trong đó.
Sau này sinh ra tính vũ phu bạo lực nên bị đưa đến trường đấu vật.
Nếu như cậu ta muốn sống sót thì chỉ có thể giết chết những con bò tót to khỏe hơn mình gấp mấy phần.
Nhưng cũng thường hay bị sừng bò tót húc đến mức máu me đầm đìa, suýt nữa bỏ mạng trên trường đấu.
Đợi vết thương khỏi rồi thì lại tham gia một trận đấu khác. Dáng người Nhạc Tư cường tráng nên được nhiều phú bà bao nuôi nhưng cũng bị đám đàn ông chơi đùa.
Nhưng cậu ta vẫn cố chấp muốn sống tiếp.
Và cũng chính điều này mới khiến cho Phó Thiết Ảnh chú ý đến.
Nhạc Tư đã từng khát khao được chết nhưng khi nhận ra mình mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải kiêng dè thì cậu ta lại bắt đầu muốn sống một cách tử tế.
Sau đó sẽ từ từ giày vò tất cả những người đã từng ức hiếp mình cho đến chết.
Lúc Phó Thiết Ảnh gặp Nhạc Tư thì mặt mũi của cậu ta đã bầm dập hết cả, máu me đầm đìa, trên dưới cơ thể phải có đến mấy vết thương đang ứa máu.
Nhân viên quản lý ở trường đấu vật còn đang nghĩ xem mang cậu ta chôn sống ở đâu thì hợp lý nhưng cậu ta vẫn cố chấp sống sót, cố gắng hít thở, sống chết bịt chặt lấy miệng vết thương đang chảy máu trên người.
“Cứu tôi… tôi không muốn chất…”
Nhạc Tư không ngừng lẩm bẩm, đau đến mức như vậy rồi những vẫn chưa mất đi ý thức, mong ngóng được cứu, tha thiết được sống tiếp.
Lúc đó Phó Thiết Ảnh cũng chỉ là người qua đường, thấy cậu ta cố chấp không chịu bỏ cuộc thì liền cảm thấy trên người cậu ta có hình bóng của mình, cả hai đều đang nỗ lực để sống sót.
Anh ta vấn luôn làm cái bóng của người khác mà Nhạc Tư thì đang là món đồ chơi cho người ta chơi đùa.
Hai người bọn họ rất giống nhau.
Nhưng Phó Thiết Ảnh chưa từng tin tưởng bất kỳ ai nên mặc dù Nhạc Tư đã đi theo mình bao năm nay những anh ta cũng không để cho đàn em biết quá nhiều chuyện.
Hiện giờ Phó Thiết Ảnh muốn giao cho cậu ta một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là bảo vệ Châu Vũ.
“Nhạc Tư, cậu bảo vệ Châu Vũ cho tốt, cậu có thể chết nhưng cô ấy thì không!”
“Em hiểu, trừ khi bước qua xác của em nếu không đừng hòng động vào một cọng tóc của cô Vũ. Kể cả như thế thì em cũng sẽ buộc thuốc nổ vào người, tuyệt đối không để cho kẻ làm tổn thương cô Vũ sống sót rời khỏi!”