“Máu … vết thương của anh không sao chứ.”
“Không sao, tôi không chết được.”
Cố Thành Trung giả vờ như không có chuyện gì.
Phó Thiết Ảnh nhíu mày không tin chút nào, thay vào đó, anh ta tự mình vạch quần áo của anh ra, nhìn thấy chiếc áo sơ mi đã đỏ thãm bên trong, trái tim anh ta chùng xuống trầm trọng.
Đỏ đến chói mắt.
“Anh… anh vân luôn gắng gượng sao?”
“Tôi không sao. Hôm nay tôi đã thử thái độ của mình. Ít nhất thì tôi cũng có thể cư xử như cậu. Mọi chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn. Cậu và Châu Vũ sắp kết hôn rồi. Tôi sẽ lo chuyện hôn lễ cho. Cậu làm việc của mình đi. Nếu cậu không có đủ nhân lực, cậu có thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào từ Cố Linh. “
“Anh không sợ tôi sẽ giết anh trong lúc ốm đau sao?Rồi nhanh chóng thu mua tập đoàn Cố Linh sao?”
Vẻ mặt phức tạp Phó Thiết Ảnh nhìn anh.
“Tôi không nói đạo nghĩa giang hồ gì đâu, huống chỉ cái gọi là tình cảm gia đình của anh.”
Anh ta nói thêm một câu nữa.
“Cậu không quan tâm, tôi quan tâm.
Bị cậu chiếu tướng một lần, tôi nhận, coi như tôi thua, nhưng lần sau tôi sẽ không thua đâu.”
“Nếu lần này anh đánh cuộc sai, sẽ không có cơ hội trở lại. Rất có khả năng anh chết chắc rồi!”
Phó Thiết Ảnh nhàn nhạt nhìn anh.
“Theo tôi biết, anh sợ chết!”
Anh ta nói từng chữ một.
Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí trở nên ngưng trọng và thâm trâm.
Phó Thiết Ảnh đang đợi, chờ câu trả lời của anh.
“Vậy thì cậu có biết, tại sao tôi lại sợ chết như vậy không?”
“Hừm, phụ nữ làm cho anh nhu nhược, không ra dáng đàn ông chút nào!”
Phó Thiết Ảnh nói một cách ghét bỏ: “Anh và những vị quân vương thời cổ đại kia có gì khác nhau đâu, đều bị phụ nữ là cho sa ngã từ từ, anh xem anh hiện tại sợ đông sợ tây, còn cái gì gọi là thoải mái nữa.”
“Đây là định nghĩa về đàn ông của cậu sao?” Cố Thành Trung nhìn anh ta nói chuyện khinh thường, khinh thường anh, không khỏi cong môi cười nhẹ.
“Không lễ tôi nói sai rồi?”
“Cậu có biết tại sao cậu không sợ chết không? Đó là bởi vì cậu không có gì để lưu luyến trên đời này. Sống đau lòng, chết cũng không cam lòng. Cậu hận Phó Minh Nam, nhưng không thể giết ông ta, nên cậu vân chưa muốn chết. Thực ra tôi không nợ cậu gì cả, chỉ là trò đùa của ông trời mà tôi, tôi không thể đoán trước được điều gì hết. Tôi cũng là người bị động chấp nhận nên tôi không có lỗi gì với cậu cả, kể cả cha mẹ tôi, cũng không tội gì với cậu hết. “
“Nhưng chúng tôi thương cậu, muốn người một nhà được đoàn tụ.”
“Không phải Hứa Trúc Linh đầu độc tôi mà là tôi hiểu thế nào là sống. Cậu nghĩ còn sống thì còn thở được, mở mắt ra được là còn sống à? Cậu sống là để trả thù, còn tôi sống là để được ở bên người yêu, bên gia đình, bên con của tôi, sống thật tốt bên nhau. “