Có một giọng nói phát ra từ phía sau, anh ta vội vàng quay lại thì thấy có một người đang đứng sau lưng anh ta.
Mọi thứ xung quanh đều sáng sủa, và anh ta có thể nhìn rõ diện mạo của người đó.
Người đó cũng như anh ta.
“Nhân cách thứ hai.”
Anh ta rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, mặc dù họ biết sự tồn tại của nhau nhưng họ chưa bao giờ gặp nhau.
Nhân cách thứ hai luôn luôn biết mọi thứ về bản thân anh ta, mà anh ta thì luôn ở thế bị động.
Hôm nay, vậy mà anh ta lại thật sự nhìn thấy sự tồn tại của nhân cách thứ hai.
“Tôi đã chết rồi sao? Vậy là tôi đang thấy anh ở địa ngục?”
“Phi phi phi, tôi chết đi sẽ lên thiên đường, đừng nguyền rủa tôi.
Thực ra thì anh… cũng không có chết, bởi vì tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện yếu ớt của anh. Tôi nghĩ răng cái tên vô dụng như anh chắc hẳn đã trở thành một con rùa đen rút đầu, tự phong ấn bản thân. Anh không biết cách đối mặt với Bạch Minh Châu như thế nào, cũng như cách đối mặt với Christie và nhà họ Ôn như thế nào vì vậy anh đã chọn cách biến mất “Anh biết tôi không quan tâm những cái đó, tôi có thể trắng trợn không kiêng dè gì mà yêu Bạch Minh Châu, mà anh thì muốn cho cô ấy một tình yêu trọn vẹn, không muốn giao cô ấy cho người khác chăm sóc. Chính vì như vậy cho nên dù anh không ưa gì tôi nhưng cũng sẵn sàng từ bỏ thân thể để cho tôi đi yêu cô ấy!”
“Đầu tiên… tôi rất biết ơn anh, đồ bỏ đi… có vẻ như tôi chưa bao giờ nói lời cảm ơn với anh nhỉ!”
Khóe miệng Thiện Ngôn nở nụ cười, nụ cười dần trở nên chua xót, tựa như đang miễn cưỡng vui cười.
Lần này thì thật sự phải có một người biến mất rồi.
Nhưng mà đó không phải là Ôn Mạc Ngôn mà là chính bản thân anh ta.
Mỗi nhân cách đều muốn giành quyền kiểm soát cơ thể và không ai muốn khuất phục trước người còn lại.
Nhưng mà anh ta không muốn lấy thân thể này nữa, anh ta chỉ muốn cho Bạch Minh Châu sống vui vẻ và hạnh phúc mà thôi.
Cô ấy và Ôn Mạc Ngôn ở bên nhau hay cô ấy và anh ta ở bên nhau có gì khác nhau chứ?
“Tại sao đột nhiên nói cho tôi biết chuyện này? Không phải anh rất ghét bỏ tôi sao?”
“Đã từng là như vậy, nhưng mà sau đó tôi nhận ra anh cũng không làm người ta chán ghét như vậy rồi. Nói đúng ra thì tình cảm của tôi dành cho anh đó chính là ghen tị, vừa bắt đầu thì tôi đã yêu Bạch Minh Châu, cho dù tâm trí tôi chưa thuần phục nhưng mà tôi cũng có thể phân biệt được điều gì là thích và không thích? Sở dĩ tôi không thích anh không phải vì anh chiếm thân thể nhiều năm như vậy, mà là bởi vì người phụ nữ tôi yêu đã hết lòng yêu thương anh”
“Điều này đối với đàn ông mà nói thì vô cùng có tính sát thương, tôi muốn chứng minh bản thân mình, muốn khẳng định bản thân mình dũng cảm hơn anh, không chậm chạp lề mề, là một người mạnh mẽ. Giờ nghĩ lại tôi thấy mình quá ngây thơ, một người đàn ông thực thụ là người có trách nhiệm, có thể đảm đương mọi thứ, nắm đấm cứng rẳn thì có lợi ích gì? Là anh đã dạy cho tôi những đạo lý này vì vậy tôi càng ngày càng giống anh”
“Nhưng mà tôi không hối hận, bởi vì Bạch Minh Châu cũng đã yêu tôi, có lẽ vì tôi trở thành anh thứ hai nên cô ấy chuyển tình cảm của mình dành cho anh sang cho tôi. Dù vậy thì tôi cũng đã mãn nguyện rồi, vì lẽ đó nên tôi cũng không có thua anh đâu, chúng ta hòa nhau.”
“Tôi muốn từ bỏ thân thể này, sẽ không còn tồn tại trong tiềm thức của anh nữa. Từ nay về sau hãy bảo vệ thân thể này, thay tôi… nhất định phải thay tôi yêu cô ấy thật tốt. Trước kia, tình yêu của anh dành cho cô ấy một phần thì bây giờ phải mang cho cô ấy hai phần!”
“Ôn Mạc Ngôn, trước giờ tôi chưa từng hiểu ý nghĩa tồn tại của tôi, tại sao tôi phải ngủ trong cơ thể anh hai mươi lăm năm không nhìn thấy ánh mặt trời. Hóa ra, chỉ vì đợi cô ấy xuất hiện mà thôi. Cũng may là anh không thích tham gia vào mấy mối quan hệ nam nữ xäng bậy, nếu không thì tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh. Tôi chiếm lấy cơ thể của anh và cảm nhận những cảm xúc yêu đương trên đời này, cảm ơn anh”