Rõ ràng anh cũng không có hứng thú với những món ăn này, nhưng thấy cô ăn từng miếng từng miếng, ăn hết một bát cơm lớn, anh cũng ăn say sưa ngon lành theo.
Sau khi Hứa Trúc Linh ăn xong còn múc cho anh một bát canh, bản thân thì ở bên cạnh thích ý võ bụng.
Anh đưa tay lên lau khóe miệng cho cô, không hề ghét bỏ dầu mỡ bẩn tay.
“Ăn ngon không?”
“Ngon lắm, mấy hôm nay vẫn luôn bận ở nhà hàng Tây, cứ luôn ăn cơm Tây suốt, trở lại nhà họ Quý cũng là mấy món cao lương mỹ vị rất thịnh soạn, vẫn là bữa này ngon, ăn thoải mái nhất.”
“Thích thì thường xuyên đến, cùng anh ăn cơm nhiều vào.”
“Được, em đã chấp nhận lời xin lỗi của ông cụ và phu nhân, mục đích chúng ta ly hôn giả cũng đã đạt được, bao giờ gỡ bỏ được khúc mắc của cậu mợ nữa là được.”
“Ừm, hai ngày nữa anh dẫn bọn họ đến tận nhà xin lỗi, rồi dẫn em về nhà thật nở mày nở mặt.”
Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói.
Hứa Trúc Linh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, một tháng nay, hai người ở cùng một thành phố nhưng không gặp nhau cũng không nói câu nào, cô sắp nghẹn chết rồi.
Đối mặt với những dư luận của giới truyền thông, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải, lân nào cũng tránh đi không đáp.
Cơm nước xong xuôi, cô không vê ngay mà là nằm vùi trên ghế sô pha xem tạp chí.
Cố Thành Trung ở bên cạnh xử lý công việc, nhưng mà trên máy tính viết gì anh cũng chẳng nhìn rõ.
Ánh mắt của anh đều tập trung ở trên người cô.
Cô vốn không hề chuyên tâm đọc sách, chưa được mấy phút đã bắt đâu buồn ngủ, thành thạo mở trò chơi ra.
“Hớ? Là một anh trai nhỏ? Dắt tôi theo chơi game đi!”
Bởi vì Bạch Minh Châu mà Hứa Trúc Linh đã đam mê chiến trường ăn gà (PUBG), thỉnh thoảng lúc buồn chán sẽ chơi một ván để giết thời gian.
Chỉ số thông minh của cô không đủ nên lần nào cũng không chống đố được đến cuối cùng, hoặc là bị người ta đập phát chết luôn, hoặc là lúc chạy độc bị ngủm củ tỏi.
Một người chơi có thể không cẩn thận mà ném bom ở ngay dưới chân mình, tự nổ chết bản thân mình, ai cũng muốn né.
Sau vô số lần bị cô hãm hại, Bạch Minh Châu đã không thèm đếm xỉa đến lời mời kết bạn của cô nữa.
Mỗi lần cô đều thê thảm mở trò chơi ra, không đến ba phút đã bắt đầu vào ván tiếp theo.
Cô bật mic, không ngờ đối diện là một cậu trai đang hành động một mình, cô lập tức nịnh nọt, hy vọng đại ca dắt theo mình.
“Con gái? Lại còn đổi giọng để đóng giả dân chơi?”
Đối diện phát ra giọng nghi ngờ.
“Nữ, tuyệt đối là nữ, dắt theo tôi đi, lần nào tôi cũng bị người ta đập phát chết luôn. Tôi không mong ăn gà, chỉ mong sống tạm bợt”
Hứa Trúc Linh đáng thương nói.
. “Giọng của cô rất dễ nghe, vậy cô đi theo tôi đi, tôi dẫn cô…”
Lời của cậu trai còn chưa dứt đã bị một giọng nói vô tình cắt ngang.
“Không cần, tôi có thể dắt theo cô ấy.”