Cửa phòng đóng chặt, bên trong đang tiến hành cấp cứu, Kỷ Nguyệt Trâm đi qua đi lại trên hành lang, căn bản không thể bình tĩnh được.
Cô ta không ngừng lau nước mắt, nhưng nước mắt cứ như là những sợi trân châu đứt đoạn vậy, cứ như là chảy đến vô tận.
Cô ta nhìn thấy Hứa Trúc Linh, lập tức chạy qua, nhưng phịch một tiếng mà quỳ trước mặt Cố Thành Trung.
“Xin anh đấy, cứu anh tôi đi!”
“Kỷ Thiên Minh vẫn luôn cẩn thận, chưa bao giờ xảy ra chuyện, sao lần này lại nghiêm trọng như vậy?”
“Tôi cũng không biết, buổi đêm anh ấy nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng đi rồi, nửa tiếng trước tôi nghe thấy tiếng đập cửa, liền nhìn thấy anh ấy cả người đầy máu mà ngã trước cửa. Tôi… Tôi không dám đưa đến bệnh viện, sợ người khác mai phục, tôi chỉ có thể đưa đến đây thôi.”
“Cầu xin anh hãy cứu anh trai tôi, anh ấy không thể có chuyện gì được!”
Trong nháy mắt Kỷ Nguyệt Trâm đã khóc đến nỗi cả người toàn nước mắt rồi Cố Thành Trung vội vàng nâng cô ta dậy, giao cho Hứa Trúc Linh.
Anh lập tức phái người đi điều tra chuyện này, phát hiện Kỷ Thiên Minh đi đến một nhà máy bị bỏ hoang, liền gặp mai phục.
Đối phương là ai, lại không thể biết được.
Bây giờ chỉ có thể đợi Kỷ Thiên Minh tỉnh lại rồi nói cho anh đáp án.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng bác sĩ cũng mệt mỏi mà bước ra, thảo khẩu trang xuống mà thở phào một hơi.
“Người bệnh không còn nguy hiểm về tính mạng, chỉ là ý chí… quá mạnh, bị thương nghiêm trọng như vậy lại không hôn mệ, tiêm thuốc mê cũng vẫn còn tỉnh táo đến bây giờ, có thể nói đây là một kỳ tích của y học!”
Kỷ Thiên Minh bị đẩy ra, cần phải đưa đến môi trường vô khuẩn để dưỡng thương, điều kiện của chỗ này không ổn, chỉ có thể đổi lại một phòng sạch sẽ, thoáng mát, thông gió là tốt nhất.
Lúc Kỷ Thiên Minh được đẩy ra, sảc mặt tái nhợt, đau đến nhíu chặt mày, trên trán toàn là mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu.
Kỷ Nguyệt Trâm lập tức bổ nhào qua, Kỷ Thiên Minh cố sức giơ tay lên, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt của cô ta, nói: “Em có biết vì sao anh lại không hôn mê không? Thực sự là em khóc quá khó nghe rồi, khóc đến anh vô cùng đau đầu, phải chống cự đến bây giờ, cuối cùng cũng yên lặng rồi”
“Nếu như thực sự như vậy, thì say này em sẽ khóc to tiếng hơn chút nữa, không đúng…không có lần sau nữa, có đúng không, sẽ không có lần sau nữa…
Kỷ Thiên Minh nhìn vào ánh mắt vô cùng lo lắng của Kỷ Nguyệt Trâm, trái tim lại trở nên mềm nhũn.
Anh ấy xoa đầu cô ta, ôn tồn mà nói: “Ừm, sẽ không có lần sau nữa”
“Cố Thành Trung, anh đưa tôi về phòng đi, xử lý vết thương cho tôi một chút, giữa đàn ông với nhau tiện hơn”
“Em là em ruột của anh đấy, có gì mà em không thể xử lý được chứ”
Kỷ Nguyệt Trâm nóng nảy.
Hứa Trúc Linh ngăn cô ấy lại: “Cô cứ để cho bọn họ đi đi, giữa đàn ông với nhau tiện hơn, cô đi với tôi thay đồ tắm rửa đi, anh cô đã không sao nữa rồi”
“Vậy… được rồi”’ Kỷ Nguyệt Trâm không đành lòng mà đồng ý.
Cố Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh một cái, nhất thời cảm khái cô vợ nhỏ của mình thực sự đã trưởng thành rồi.
Kỷ Thiên Minh muốn đuổi Kỷ Nguyệt Trâm đi, cô vừa nhìn qua liên biết được, đây rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây.
Anh không muốn cô suy nghĩ rất nhanh nhạy, chỉ muốn cô giống như một tờ giấy trắng mà sống đơn giản.
Cố Thành Trung giúp Kỷ Thiên Minh đi vào trong phòng, trong phòng chỉ còn có hai người họ.
“Có điều gì muốn nói với tôi không?”
“Tôi vẫn luôn bí mật điều tra Phó Minh Tước, cứ cảm thấy anh ta không đơn giản như vậy, đã nhận được lệnh chết nhưng lại chậm chạp mà không ra tay. Hôm nay tôi nhận được điện thoại của người cung cấp thông tin, bảo phát hiện ra tung tích của Phó Minh Nam! Bộ tộc Sói Đêm chúng tôi có thù không đội trời chung với nhà họ Phó, thầy tôi cũng là một Sói Đêm, tan cửa nát nhà, tất cả đều là do Phó Minh Nam ban tặng.”
“Phó Minh Nam đã chết, vậy số nợ đó sẽ tính lên đầu con trai ông ta Phó Minh Tước, nhưng nếu như mà ông ta còn sống, đương nhiên tôi sẽ không tha cho ông ta.”
“Lần này tôi quá sốt ruột, một mình đi nghe ngóng tin tức, lại bị người ta mai phục.
Nhưng mà may là vẫn sống sót quay về, vấn đề không nghiêm trọng lắm. Tôi dám chắc chắn Phó Minh Nam vẫn còn sống, ông ta đang cất giấu một bí mật động trời!”
Kỷ Thiên Minh nói chỉ ti c đầu rốt cuộc là Hắc Đạo đã xảy ra chuyện gì vậy?” Có Thành Trung nghỉ ngờ mà dò hỏi.
“Nhà họ Phó ngồi ở hàng ghế đầu, mà Dạ Lang là quân sư nổi tiếng nhất, làm việc gì cũng thuận lợi. Hắc Đạo phân bố rất rộng, tôn tại ở các khu chợ đen ở khắp nơi, chủ yếu kiếm tiền nhờ đó. Lâu ngày, Hẳc Đạo phân thành hai phe, có người ủng hộ cho nhà họ.
Phó, có người ủng hộ cho Dạ Lang”
“Thầy tôi rất trung thành tận tâm với nhà họ Phó, nhưng vẫn bị Phó Minh Nam tính toán như cũ. Sư mẫu cũng chết ngay tại chỗ, con gái lớn của ông ấy cũng bị Phó Minh Tước mang đi, cũng chính là chị gái của Hứa Trúc Linh. Mà ông ấy cho răng mình chết rồi, rơi xuống biển, bất ngờ bị người vớt lên, tìm được bộ tộc cũ của mình, một mình đứng ra thành lập nên bộ tộc Sói Đêm”
“Mà mẹ tôi, vẫn luôn chăm sóc sư mẫu, tôi là trợ thủ đắc lực của thầy. Hai người đến với nhau sớm rồi có tôi, nhưng sau đó xảy ra biến cố, mẹ cứu con gái của thầy, thay xà đổi cột mà đi đến nhà họ Hứa. Trên thực tế, em gái của tôi mới là Hứa Trúc Linh thật sự, vì vậy những năm nay, Hứa Trúc Linh vẫn luôn chịu khổ thay cho Kỷ Nguyệt Trâm”
“Mẹ tôi lớn tuổi, không muốn dính dáng đến việc này, liền trốn ở một ngôi làng nhỏ không muốn gặp chúng tôi nữa. Nhưng mà bà ấy lại chưa từng vứt bỏ Hứa Trúc Linh, dặn dò anh em chúng tôi, nhất định phải bảo vệ tốt cô ấy. Ngọc Diệp chết rồi, sư phụ chỉ còn lại một dòng duy nhất nữa, Hứa Trúc Linh cũng là người tôi phải trung thành. Lúc cần thiết, cô ấy có thể tiếp quản toàn bộ bộ tộc Sói Đêm”
“Sói Đêm của bây giờ, thực sự đã là một con sói lớn mạnh!”
Lúc Kỷ Thiên Minh nói những lời này, cố nén khí tức âm u lại, giữa lông mày toàn là sự tức giận.
Mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng khí thể không hề có chút suy giảm nào, ngược lại… có chút đáng sợ.
Cố Thành Trung nghe thấy vậy, bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Lai lịch của cô vợ nhỏ của tôi thực sự là càng ngày càng lớn rồi, xem ra là tôi trèo cao rồi. Một nhà họ Quý ở ngoại thành phía Tây, một bộ tộc Sói Đêm trong Hắc Đạo, mà tôi chỉ là một người đợi việc… áp lực thật lớn “Ở rể đi, tìm hiểu chút không?
Kỷ Thiên Minh nhếch khóe miệng lên, bầu không khí trong căn phòng vốn nghiêm trọng nháy mắt đã tiêu tan đi không ít.
“Nếu như anh đến bộ tộc Sói Đêm, vậy tôi “Đối với nhà họ Phó, anh có mấy phần thắng?”
“Năm phần, nhiều nhất là tám phần, chỉ có thể đánh thăng, không thể giết chết. Cấp dưới trước kia của sư phụ rất đông, hơn nữa tôi cũng có thể điều động được ông Cửu.”
“Ngôn Minh Phúc?”
“Anh ta đã là người của tôi rồi, tôi giúp anh ta để lại một cái mạng chó cho Lance, không ai giúp anh ta, anh ta phải tự mình đi kiểm lối thoát. Cái chết của vợ anh ta, anh ta luôn canh cánh trong lòng, căn bản không thể đi được”
“Tại sao Phó Minh Tước không đồng ý?”
“Anh ta không muốn mạo hiểm, mục đích của anh ta cũng không ở trên người tên phế vật Lance kia, mà là toàn bộ nhà họ Cố! Nếu như anh tham gia với tôi, tôi có năm phần cơ hội, giết chết Phó Minh Tước!”
Từng chữ của anh ta đều rất hùng hồn, đồng tử đều co rút lại, nghiêm túc mà nhìn Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung nhíu mắt lại.
Ra tay trước thì chiếm được lợi thết “Chuyện này đừng cho Trúc Linh biết”
Anh sâu kín mà nói.
Kỷ Thiên Minh là người thông minh, đương nhiên hiểu được ý của anh là đồng ý.
Anh ta cong môi cười: “Yên tâm, tôi sẽ làm thế?
“Đúng rồi, anh là anh trai của Kỷ Nguyệt Trâm, anh có biết quẻ của Kỷ Nguyệt Trâm có lúc nào tính sai không?”
“Em gái tôi chưa bao giờ sẩy tay, tôi tin vào con bé tính mệnh cho tôi, nhưng tôi lại tin hơn vào việc mạng của tôi năm trong tay tôi!” Kỷ Thiên Minh cười như không cười mà đáp, lời này… ý nghĩa sâu xa!