“Em phải học.”
“Linh à?”
Anh cau mày lại thật sâu, nhìn dáng vẻ quật cường của oô, tim anh lại rỉ máu.
Cô đã từng là một cô nhóc hiền lành đơn thuần, nhưng chỉ vì anh mà lại cầm súng lên.
Cô cần luật pháp bảo vệ, luôn lệ thuộc vào pháp luật, lệ thuộc vào chồng mình.
Nhưng hôm nay cô lại dựa vào bản thân cô.
Cái này làm cho anh vô cùng đau lòng, khó thở.
Anh đã khiến cô thành dáng vẻ quật cường này.
“Em có thể, nhất định em có thể học được.”
Cô hít thở sâu lại, một lần nữa cầm súng lên, nhắm một mắt lại rồi hướng về bia đạn…
Trong lòng cô không ngừng tự nhắc bản thân rằng, cô có thể, nhất định cô có thể làm được. Cô không muốn liên lụy Cố Thành Trung, không muốn anh phải lùi về phía sau, nhất định cô có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình.
Đoàng… : Lại bắn thêm một phát sung.
Lần này đạn đã trúng vào hồng tâm.
Cố Thành Trung nhìn xuyên thấu qua lỗ mà viên đạn bắn đến chiếc bia kia, tâm tình anh vô cùng phức tạp.
Hứa Trúc Linh đứng ở bên kia nhìn thấy kí hiệu của anh, mừng rỡ đến mức ngã quy xuống đất, cô chạy bộ đến ôm thật chặt lấy anh.
“Anh nhìn xem, em cũng có thể làm được mà. Mặc dù em ngốc nghếch, nhưng em sẽ cố gắng được. Nhất định em có thể cần cù bù thông minh mà, em có thể…”
“Ừ, em có thể, vậy thì thay đổi hình khuôn mặt trên bia đi.”
Anh nói gần từng chữ một.
“Hình khuôn mặt sao?”
Ngay sau đó Cố Thành Trùng mang đến một tấm bia có hình một người khác.
Trên hình người đó vẽ rất nhiều chấm đỏ.
“Đây là phần đầu, chỉ cần trúng mục tiêu thì một phát súng cũng có thể lấy được mạng người. Còn chỗ này là tim, cũng có thể làm chết được trong một phát … Còn đây là bụng, khớp xương chân tay .. vân vân. Mặc dù không khiến đối phương có tỷ lệ chết cao nhưng cũng khiến hắn ta mất đi năng lực phản kháng ngay lập tức.
“Em lại đây, cầm lấy súng, hãy tưởng tượng như chỉ có một mình em. Hãy ngắm vào tim, vào đầu hắn ta. Em không hề ngu ngốc, rất nhiều thứ chỉ cần em chịu học thì nhất định có thể học được. Em thực ra rất thông minh, chỉ là em sợ thôi. Nếu như em không sợ thì em sẽ có được sự tự tin, lập tức có thể làm được thôi.”
Anh nói chuyện cao giọng, dồn dập và vang dội, có cảm giác hơi hùng hổ dọa người.
Hứa Trúc Linh nhìn anh, bị lời của anh dọa cho sợ khiếp.
Em s Cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng được.
Trước mắt không phải là hình vẽ mà giống như là một người thật.
Đầu và tim đều là điểm hiểm, một phát súng bắn vào đều khiến đối phương phải chết.