Rất nhanh đã đến trường của Hứa Trúc Linh, sau khi xuống xe, mắt nhìn ba người lái xe rời đi.
Cô có chút không cam lòng, sau này sẽ không tốt bụng để Tiết Khê ở lại nhà nữa, miễn cho cô ta thèm khát người đàn ông của mình.
Không kìm được nữa cô gọi điện cho Bạch Minh Châu.
“Minh Châu ơi, nếu có người định cướp người đàn ông của tớ thì sao?”
“Thái độ của anh ấy như thế nào?”
“Tất nhiên là không rung động rồi.”
“Thế cậu còn chờ gì nữa? Mau trả đũa đi, vừa hay sắp đến tiết Thanh minh rồi, đốt cho cô ta ít tiền giấy, đúng là chán sống mà.”
“Mình vốn khá là tự ti, nhưng nghe cậu nói vậy, mình như được tiếp thêm dũng khí vậy. Yên tâm đi, mình sẽ không đầu hàng đâu.”
Cô đến giảng đường, nhưng trong giờ học vẫn không yên tâm vẫn cứ canh cánh chuyện của Tiết Mộc Khê.
Cô âm thầm gửi tin nhắn cho Khương Anh Tùng, xác định hôm nay anh đi tiếp khách.
Cô cũng hỏi địa chỉ, thời gian, và bảo anh ta giữ bí mật không nói cho anh biết, nói rằng muốn chuẩn bị cho anh một bất ngờ.
Khương Anh Tùng ngầm hiểu, hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Buổi tối khi tan học, cô nhận được điện thoại của anh thông báo buổi tối phải đi tiếp khách, Tiết Mộc Khê cũng đi cùng, bảo cô không cần phải đi học thêm, buổi tối nghỉ ngơi sớm đi.
Cô ngoan ngoãn trả lời, nhưng lại chuồn đến khách sạn Zeus.
Bây giờ cô cũng là người có tiền rồi, nên có thể tự do ra vào.
Gọi đồ ăn ở tầng dưới, cô ung dung ngồi chờ.
Nếu như cô đoán đúng thì thứ Tiết Mộc Khê muốn không phải là tiền mà là Cố Thành Trung.
Chắc chắn cô sẽ không để chuyện này xảy ra.
Cô đợi đến mười một giờ, trong lòng nổi sóng, cuối cùng cũng đợi đến khi nhóm của Cố Thành Trung đi xuống lầu.
Bọn họ đứng ở cửa nói chuyện.
“Anh Trung, anh tìm ở đâu được cô gái uống tốt như vậy? Lần này uống rất thoải mái, lần sau có cơ hội, chúng ta tiếp tục cọ sát.”
“Rất sẵn lòng.” Anh nói vài lời khách sáo.
“Hai người đúng là trai tài gái sắc, anh Trung, anh cũng không có bạn gái, thôi thì kết luôn người đẹp này, tôi thấy hai người rất xứng đôi.”
Tiết Mộc Khê nghe vậy trong lòng vui mừng, ánh mắt xấu hổ liếc nhìn Cố Thành Trung.
Anh cũng không buồn liếc nhìn cô ta mà chỉ nhướn mày, từ tốn trả lời: “Giám đốc Đỗ nói đùa rồi.”
“Không đùa nhé, tôi nói thật đấy.” Giám đốc Đỗ vỗ vai anh, tiếng cười sang sảng, rồi quay người rời đi.
Sau khi nhìn thấy xe đối tác rời đi cũng chuẩn bị đi về, không ngờ Tiết Mộc Khê choáng váng ngã vào lòng anh.
Động tác này khiến Khương Anh Tùng giật thót.
Anh ta vội vã tiến lên định giúp nhưng bị Cố Thành Trung cản lại.
“Anh cứ lên xe đợi tôi, cô Khê uống nhiều rồi, tôi dìu cô ấy.”
Nghe vậy Khương Anh Tùng trợn mắt, không dám tin những lời này lại xuất phát từ miệng ông sếp mình.
Đây có còn là ông sếp cấm dục chuyên ăn chay của mình không đây? Đối với đám yến yến oanh oanh thương nhớ mình anh còn không thèm liếc nhìn, mà hôm nay làm sao vậy?
Chẳng lẽ… sếp không nhịn nổi nữa, muốn thoát kiếp trai tân hả?
Vậy cô Trúc Linh phải làm sao giờ?
Lòng anh ta nóng như lửa đốt, không muốn rời đi, nhấn mạnh nói: “Anh Trung, cô Trúc Linh còn đang đợi anh ở nhà”
“Tôi đã bảo cô ấy ngủ sớm rồi, anh cứ đợi tôi trên xe đi, không có sự cho phép của tôi thì không được xuống xe.”
“Nhưng mà…”
“Còn không đi hả?”
Thái độ của anh trở nên cứng rắn, lạnh giọng nói.
Khương Anh Tùng cũng không tiện lên tiếng, đành tức giận rời đi.
Nhưng anh ta càng nghĩ càng tức, cuối cùng không nhịn được gọi điện cho Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh đang trốn ở một góc, căng thẳng vô cùng, điện thoại đột nhiên đổ chuông, dọa cô thần hồn nát thần tính.
Lúc này đã là đêm muộn, khách sạn cũng chẳng còn mấy người. Cố Thành Trung nghe tiếng chuông điện thoại, quay đầu nhìn thì nhìn thấy dáng hình dấu yêu đang mặc áo khoác màu đen ngồi ở một góc.
“Cô Khê, tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”
Anh chủ động lấy lòng, Tiết Mộc Khế vui như mở cờ trong bụng, vội vã tựa vào khuỷu tay anh, ngồi xuống ghế.
Thấy vậy Hứa Trúc Linh nhanh chóng cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Khương Anh Tùng, nói bản thân hiện tại không tiện.
Anh ta trả lời, bảo cô nhanh chóng đến khách sạn Zeus, sếp uống nhiều rồi, một mình anh ta không đỡ được.
Cô đọc tin nhắn mà sắp tức điên lên.
Cố Thành Trung cũng không hề uống nhiều, nhưng gặp mĩ nhân kế, xem ra anh cũng sắp không chống đỡ nổi.
Cô vốn còn tưởng anh là người đàn ông tốt, bây giờ xem ra cũng chẳng ra sao.
Mẹ nó, lộ liễu như vậy, coi cô là người chết hả!
Bây giờ cô rất muốn lập tức xông đến đó, nhưng khổ nỗi bản thân không có chứng cứ nên chỉ có thể trốn ở một góc, lấy menu che mặt.
Cách đó không xa, Tiết Mộc Khê tựa vào ngực Cố Thành Trung nói: “Anh Trung, tôi uống nhiều rồi, bây giờ đầu đau như búa bổ, anh giúp tôi xoa được không?”
“Lần này cô đã vất vả vì tôi, thấy cô như vậy tôi cũng rất áy náy.”
Anh nhàn nhạt nói, không hề từ chối, đứa tay nhẹ nhàng mát xa trán cô 1a.
Tròng lòng Tiết Mộc Khê sung sướng, vốn tưởng rằng Cố Thành Trung là chính nhân quân tử, không dễ hạ gục, nhưng hóa ra anh ta chỉ là một tên ngụy quân tử, bên ngoài chỉ làm màu mà thôi.
Sớm biết như vậy cô ta đã không quan sát lâu đến thế, lãng phí rõ nhiều thời gian, sớm ngày ra tay, chắc cô ta đã thành vợ anh rồi.
“Anh Trung, anh nói muốn báo đáp tôi, không biết còn tính không?”
“Tất nhiên rồi, cô muốn gì nào, muốn bao nhiêu thù lao tôi sẽ trả cho cô.”
“Tôi không cần tiền.”
Tiết Mộc Khê ngồi thẳng lên, đôi mắt lúng liếng đong đưa anh. Cô ta mạnh dạn nắm lấy tay của Cố Thành Trung, thâm tình tha thiết nói: “Em thí anh, từ ánh nhìn đầu tiên em đã thích anh rồi. Nhưng vì ngại cô Trúc Linh nên em đó giờ không dám tỏ tình với anh.”
“Anh Trung, vì anh từng nói phải báo đáp em, vậy anh… có thể cho em một cơ hội không? Em không có yêu cầu nào khác, chỉ mong anh có thể cho em một cơ hội cạnh tranh công bằng với Trúc Linh.”
“Cô tự tin đến vậy hả, cô có thể thắng Trúc Linh, thay thế cô ấy?”
“Tất nhiên rồi.”
Tiết Mộc Khê nở nụ cười đắc thắng nói.
Cô ta vòng cánh tay trắng trẻo qua cổ Cố Thành Trung, cơ thể thơm ngát chủ động sáp lại.
Lông mày Cố Thành Trung khẽ nhíu lại, nhưng thoáng cái lại thẳng băng như ban đầu.
Mùi nước hoa trên người Tiết Mộc Khê tuy không nồng nhưng anh lại không hề thích chút nào.
Hứa Trúc Linh vẫn hơn hẳn, trước giờ không dùng nước hoa, trên người chỉ có sữa tắm, là mùi sữa.
Giống như đứa trẻ vậy, nhìn rất…ngon miệng.
Tiết Mộc Khê nhìn thấy anh không từ chối, trong lòng nắm chắc, tối nay nhất định phải nhân cơ hội hạ Cố Thành Trung. Cô ta cười nói: “Anh Trung cao quý như vậy thì nên cưới một người xứng tâm. Lí lịch của tôi anh cũng xem rồi đấy, chúng ta tốt nghiệp cùng một trường đại học, đều học bằng kép, vê mặt IQ cũng coi như tương xứng.”