“Gọi em làm gì vậy? Anh còn có lý do để lấy đồ ăn của em? Những thứ này đều là của em, anh một cái cũng đừng nghĩ tới, hừ!”
Cô tức giận vù vù ôm miếng thịt bò khô còn lại, là món ăn vặt sau bữa tối, được nhà bếp làm, vừa ngon vừa mới lạ.
Gô đặc biệt đem đến đây để cho anh nếm thử, kết quả anh còn không biết tốt xấu, thật sự làm tức chết.
“Hứa Trúc Linh, em có phải là lợn không?”
Cố Thành Trung không chịu nổi nói.
“Anh tức giận với em?”
“Anh đây chỉ muốn hôn em thôi!”
Cố Thành Trung cũng không quanh co lòng vòng, tính tốt nóng nảy cứng rắn của anh bị cô gái nhỏ này quét sạch hầu như không còn.
Vẻ ngoài dịu dàng của người đàn ông ấy ngay lập tức vỡ tan, trở nên hoang dã gấp mười lần, cô hoàn toàn không thể kháng cự, tiến lên công thành chiếm đất, thậm chí còn đè cô xuống ghế sofa.
Ngón tay ấn vào điều khiển từ xa của màn cửa, màn cửa từ từ buông xuống, che ánh nắng chói chang, lại làm cho căn phòng có ánh sáng mập mờ, bầu không khí dâng lên.
Nếu như cô không thể hiểu được những khúc quanh, thì anh sẽ tấn công trực tiếp.
Chỉ muốn hôn cô, muốn ở bên tai cô nhẹ nhàng hà ra hơi. thở, khiến thân thể cô mềm yếu không có cách nào kiếm chế.
Cuối cùng, đi thêm một bước lãng mạn nữa, làm cho cô ấy khóc lóc hét lên không muốn.
Ừm, anh chính là muốn như bậy, để cô ấy gọi mình một tiếng baba!
Vào lúc này, ở biệt thự nhà họ Gỗ Phó Thanh Viên lặng lẽ theo dõi xung quanh, Diệu Miêu tinh nghịch chớp mắt nhìn cậu ở trên ban công, sau đó từ ban công nhẹ nhàng nhảy xuống.
Thân hình uyển chuyển như mèo có võ nghệ cao cường, mũi chân chạm nhẹ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp xuống. : Cô tránh khỏi tai mắt của những người hầu, trực tiếp leo tường rời khỏi.
Mà ở trong khu rừng cách đó không xa đã có người đợi sẵn.
Diệu Miêu đã sớm nhận được tín hiệu anh ta truyền đến, giữa họ có một máy liên lạc đặc biệt, có thể xác định vị trí của nhau.
“Anh tới tìm tôi làm cái gì?”
Người đàn ông trước mặt chậm rãi quay lại, hóa ra là Manhattan năm nào.
Trong bộ âu phục màu trắng, nhìn lịch lãm, nhẹ nhàng giờ phút này còn đeo cặp kính gọng vàng, trông giống như một tài tử thời xưa.
Anh ấy có vẻ ngoài điển trai, bộ dáng anh tuấn, cười rộ lên rực rỡ giống như ánh nắng mặt trời.
Nhưng Diệu Miêu biết rằng đây không phải là bộ mặt thật của anh ta, anh ta thực chất chính là một con cáo già.
“Thầy muốn quyền cước lớn, xung quanh thiếu người nên gọi điện thoại cho ta. Nghe nói cô ở đó, làm tôi rất ngạc nhiên. Thật khó thấy ngươi không quyến rũ đàn ông mà quay sang … phụ nữ tốt? “
Anh ta cười cong môi, thích thú đánh giá quần áo của cô, bộ quần áo nhã nhặn, sạch sẽ thuần khiết, thoạt nhìn còn tưởng là sinh viên đại học vừa mới tan học.
Tóc đuôi ngựa buộc cao, đôi mắt to và sáng, hồn nhiên và trong suốt.
Bị cô ấy nhìn chằm chằm vào, đừng nói là trái tim, hai chân đều sắp mềm nhữn.
Những loài động vật hấp dẫn trên thế giới này không chỉ có một mình hồ ly, từ xa xưa hồ ly chính là yêu nữ, nhưng mèo cũng là vật chết người.