“Cho nên, ông cũng không muốn nhận Hứa Trúc Linh sao?”
“Không phải tôi không nhận, mà là tôi không thể. Tôi sẽ chỉ làm liên lụy đến con bé. Tôi không còn mặt mũi nào nhìn con bé cả, Nếu con bé biết tất cả những chuyện này là do tôi tạo ra, con bé sẽ hận tôi đến chết. Thà cứ như vậy, để con bé nghĩ rằng Sói đêm đã chết rồi thì sẽ không thấy oán hận gì nữa.”
“Cho nên ông chỉ dám ở trong bóng tối giúp đỡ tôi, phải không?”
“Tôi muốn khuyên cậu không nên tham gia vào mấy việc đấu tranh của hội quán Nhật Kinh này, tôi hiểu rất rõ hội quán Nhật Kinh rồi. Cậu nhìn xem tôi đã mất đi cái gì, là vợ con tôi. Tôi không muốn cậu dẫm lên vết xe đổ đấy.”
Tâm trạng Nhật Kinh Xuyên.Hi kích động nói.
“Nhưng mà trách nhiệm trên người tôi không thể đẩy đi được. Tôi không được chọn lựa việc không tham gia nó.
Coi như tôi đồng ý với ông thì Hứa Trúc Linh cũng không thể đồng ý việc này.
Trong lòng cô ấy rất mạnh mẽ, không hề kém cạnh gì đàn ông cả, Mặc dù cô ấy gầy yếu nhưng nội tâm cô ấy lại vô cùng quả cảm mạnh mẽ. Coi như việc này không vì tôi, thì cũng phải vì cô ấy, cố gắng hết sức đánh một trận.”
Hi nghe nói như vậy, không ngừng lắc đầu.
Chính là vì không có cách nào để khuyên can anh, ông ta chỉ có thể giúp đỡ anh trong khả năng cho phép của mình.
Dù sao thì đó cũng là đứa con gái ruột của ông ta, ông ta không thể trơ mắt nhìn cô xảy ra chuyện gì được.
“Tôi biết cậu có cách để tôi gặp được bà ấy, cậu có thể giúp tôi gặp bà ấy được không? Goi như tôi cầu xin cậu đó.”
“Không thể được, mẹ vợ không muốn gặp ông, nếu như muốn thì tự nhiên sẽ …”
Lời của anh còn chưa nói ra hết, đột nhiên Nhật Kinh Xuyên Hi quỳ gối rụp xuống.
Làm sao Cố Thành Trung có thể chịu nổi, vội vàng ngồi xuống muốn đỡ ông ta đứng dậy.
Nhưng mà ông ta rất kiên quyết, cố tình không đứng dậy.
“Hôm nay, cậu và tôi không phải là bố vợ con rể, chỉ coi ta như một người đàn ông già đã sắp gân đất xa trời, khẩu cầu cậu, hãy giúp đỡ tôi chuyện này để cho vợ chồng chúng tôi được đoàn tụ. Cho dù bà ấy có giết tôi, tôi cũng chấp nhận. Tôi chỉ muốn những ngày tháng còn lại của tôi được thấy mặt bà ấy một lần.”
“Tôi…” Ông ta kho khan một cái.
“Tôi bị bệnh, ngày tháng cũng không còn nhiều nữa, nếu không được thấy mặt bà ấy một lần, tôi thực sự không cam lòng. Cậu hãy đưa cái này cho bà ấy, bà ấy xem rồi sẽ tự hiểu.”
Ông ta lấy ra một tệp hồ sơ bệnh lý, nét chữ trên đó ghi rất rõ ràng là ung thư giai đoạn cuối.
Trong nháy mắt tâm trạng Cố Thành Trung như ngưng đọng.
Người ta nói lời của người sắp chết là thật nhất. Nếu như anh có thể hóa giải ân oán của bọn họ, nói không chừng đối với Hứa Trúc Linh lại là một chuyện tốt.
Mặc dù Trúc Linh có nhà họ Quý bảo hộ, nhưng rốt cuộc cũng không phải bố mẹ ruột của cô.
Cô xảy ra chuyện cũng cũng không muốn liên lụy đến nhà họ Quý, chỉ âm thầm chịu đau khổ, cũng không hề nói với Quý Thiên Kim.
Nếu như có thêm anh hai, cô cũng có thêm hai người để nói chuyện.
Hơn nữa, sự đền bù cho cô đến tận bây giờ không còn năm ở việc thời gian sớm hay muộn.