Anh sờ đầu của Cố Ngọc Vy: “Em không sai, tất cả mọi người đều trở nên ích kỉ khi đứng trước tình yêu mà.”
“Anh ba cũng thế u?”
“Ừ, anh cũng từng nghĩ tới việc dùng những thủ đoạn hèn hạ để giữ cô ấy bên cạnh anh cả đời. Có lẽ là do cô ấy hơi dễ dụ, chân thành với tất cả mọi người nên anh còn chưa kịp trở nên để tiện thì cô ấy đã quay trở lại tìm anh rồi, anh lại càng không thể buông tay cô ấy.”
“Không một kẻ nào được phép cướp cô ấy khỏi anh, nếu không anh sẽ tiễn chúng xuống suối vàng làm bạn với ông bà tổ tiên. Anh sợ khi anh trở nên mất lí trí thì sẽ làm những chuyện không cách nào cứu vãn được nên đành phải dao sắc chặt đay rối trước “Em quyết định sẽ quên đi thật ư? Chuyện tình cảm nhiều năm như thế, em không thấy tiếc nuối u?”
“Tiếc chứ, làm sao không tiếc được, nhưng mà… Nó quá mệt mỏi nó khiến em không cách nào thở nổi. Ngày nào em cũng phải nơm nớp lo sợ, không biết khi nào anh ấy sẽ bị Bạch Minh Châu cướp đi, không biết khi nào thì anh ấy mới bắt đầu nhìn thắng vào chuyện tình cảm của mình, không biết bản thân em sẽ biến thành con người thế nào nữa… Em chịu thể là đủ lãm rồi.”
“Em quyết định thế nào thì anh vẫn ủng hộ em.”
“Anh, em muốn đến bệnh viện. Nhưng mà em phải thay quần áo, trang điểm lại, em thế này trông thảm hại đáng thương låm.”
“Ừm, anh đưa em về nhà.”
Cố Thành Trung ngồi dậy và xoay lưng về phía cô ấy: “Còn nhớ hồi còn bé không?”
“Hồi bé em đi bộ cực kì ngốc nghếch, thường xuyên để chân trái mắc qua chân phải rồi ngã xuống mặt mũi bầm dập, gào khóc thật lớn. Anh cả luôn mặc kệ em và ném em cho người giúp viec, chí có anh và anh hai thấy rồi đến dỗ em. Hai người ngồi xổm trước mặt em để em lựa chọn. Anh hai cõng mệt rồi thỉ anh ba thay, anh ba mỏi thì anh hai thay..
“Anh ba, em nhớ chúng ta thuở bé quá, tuy bầu không khí nhà họ Cố chúng ta không tốt nhưng tình cảm của ba anh em mình lại rất tốt. Trước đây em còn suy nghĩ đến chuyện làm con dâu nuôi từ bé của một trong hai người. Không ngờ bây giờ.” Cố Ngọc Vy vừa nói vừa lau nước mắt.
Cố Thành Trung cũng chìm vào mạch ký ức, thuở nhỏ không lo không nghĩ gì nhiều, thoải mái là thế nhưng con người ta rồi cũng phải lớn lên, phải gánh rất nhiều thứ trên lưng “Dù là thuở nhỏ hay là bây giờ thì anh ba mãi mãi vẫn là anh ba của em, sẽ không bao giờ thay đổi. Lên đi, anh ba đưa em về nhà”
“Được.” Cố Ngọc Vy lau nước mắt, bò lên lưng Cố Thành Trung để anh công mình về.
Cô ấy nằm trên lưng Cố Thành Trung rồi nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống. Hứa Trúc Linh vội vàng chạy tới bệnh viện, Bạch Minh Châu cũng ra khỏi phòng phẫu thuật, đã thoát khỏi tình hình nguy hiểm, chờ tỉnh lại rồi sẽ không sao.
Người gây ra tai nạn có tiền sử gây án, mấy lần vượt đèn đỏ nhưng lần này lại vượt đèn đỏ khi đang say rượu và đụng đúng Bạch Minh Châu.
Trong tay cô ấy còn cầm một cặp gốm sứ tự tay làm, đó là quà cưới cô ấy tỉnh tặng cho Nguyên Doanh. Cuối cùng gốm sứ vỡ nát, cô ấy ngã xuống đất và máu me đầy người. Hứa Trúc Linh chạy tới phòng bệnh thì Nguyên Doanh đang ngồi bên giường, mẹ Bạch đứng bên cạnh than thở.
“Bác sĩ Nguyên Doanh.”
“Minh Châu, con nghe thấy không, Trúc Linh bạn con tới thăm con kia.”
“Minh Châu không sao chứ?”
“Không còn nguy hiểm, chỉ cần chờ tinh lại và nghi ngơi cho lành vết thương là được. Cô chạy từ lễ đường tới u? Cố Ngọc Vy… Bây giờ thế nào?”
“Lúc tôi đi thì Cố Ngọc Vy cực kì đau khổ, khóc đau lòng lầm. Khách khứa đều về hết cả rồi, ông cụ cũng nổi giận”
“Tôi sẽ đi chịu đòn nhận tội Nguyên Doanh nghe thế thì khẽ cụp mắt xuống, tim nhói lên.
Anh ta cũng không ngờ chuyện lại biến thành thế này, nhưng bảo anh ta bỏ mặc Bạch Minh Châu không để ý thì anh ta hoàn toàn làm không được.
Khi bố và mẹ qua đời thì anh ta đã âm thầm thề mình nhất định phải bảo vệ cô em gái này thật tốt, không thể để cho cô ấy chịu bất kì một tổn thương nào, anh ta không thể làm trái lời the. Thế nhưng anh ta lại phụ lòng Cố Ngọc Vy, bỏ đi ngay trong lễ cưới khiến cô ấy trở thành đối tượng để mọi người cười nhạo.
Anh ta là kẻ đáng chết.
“Chịu đòn nhận tội… Có tác dụng gì không? Có thể chữa lành những vết thương trong lòng Ngọc Vy không? Tôi biết Minh Châu trong lòng anh cực kì quan trọng và cá tôi cũng thế. Nhưng trong tình huống đó, chẳng lẽ anh không hề nghĩ tới cảm giác của Ngọc Vy ư? Hôn lễ chỉ còn thiếu vài bước nữa là kết thúc, anh tới đây cũng vô dụng, di Bạch cũng đã nói mình sẽ đi rồi nhưng anh cứ khăng khăng chạy ti.”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong thì Nguyên Doanh đã không nhịn được ngắt lời. Cô không biết Minh Châu quan trọng với tôi đến mức nào, tôi chỉ có một cô em gái, tôi không có bố mẹ, chi có mình em ấy thôi!”
“Thế Ngọc Vy không phải là người thân của anh ư? Anh vẫn còn Ngọc Vy đầy thôi? Anh ném Ngọc Vy đi đầu rồi?”
Lời cô vừa nói ra thì phòng bệnh chìm vào sự yên tĩnh đáng
Đồng tử Nguyên Doanh co rụt lai. sợ.
Anh ta biết sau khi kết hôn với Cố Ngọc Vy thì cô ấy sẽ thành vợ mình.
Anh ta cũng có tình cảm với cô ấy, nhưng…
Từ đầu đến cuối anh ta vẫn chưa bao giờ đặt cô ấy lên bàn cân với Bạch Minh Châu, thậm chí còn không đặt cô vào chuyện tình cảm của anh và em gái.
Tình cảm của anh em họ là thứ không thể dứt bỏ được và người ngoài cũng không thể đặt chân vào.
Anh ta thật sự có lỗi với Ngoc Vy, anh ta đã phớt lờ cô ấy. Hứa Trúc Linh nhìn thấy phản ứng của Nguyên Doanh thì hơi thất vọng và đau lòng.
Anh ta cũng là một người anh tốt nhưng chưa chắc đã là một người chồng tốt. Nếu như cô kết hôn với Cố Thành Trung, Cố Thành Trong lại quan tâm đến Cố Ngọc Vy như thế và vô tình gạt cô sang một bên không quan tâm tới thì cô cũng không cách nào chấp nhận được.
Dù rằng người nằm trên giường bệnh là người bạn tốt nhất của cô thì cô cũng không cách nào chấp nhận nổi cách xử lý tình cảm của Nguyên Doanh.
Nó không công bằng,
Không đúng…
Nói chính xác hơn thì anh ta chưa bao giờ công bằng với
Cố Ngọc Vy.
“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Nguyên Doanh đứng dậy nắm chặt lấy tay Hứa Trúc Linh, vội vàng hỏi.
“Tôi không biết, lúc tôi đi thì cô ấy vẫn còn ở trong lễ đường”
“Thím, cô Trúc Linh, tôi để Minh Châu lại cho hai người, tôi phải đi giải quyết một vài chuyện”
Nói xong, Nguyên Doanh vội vàng chạy đi.
“Bác sĩ Nguyên Doanh muốn làm gì? Đi xin lỗi sám hối ư?”
“Đứa nhỏ này… Vẫn còn mông lung trong chuyện tình cảm lãm, người lớn đã nhận được những vấn đề giữa nó với Minh Châu rồi nhưng bản thân người trong cuộc lại không biết” Mẹ Bạch than thở.
Hứa Trúc Linh nghe như lọt vào trong sương mù, khó hiểu hỏi: “Cái gì mà… Nhận ra vấn đề, vấn đề gì thế ạ?”
“Minh Châu thích Nguyên Doanh.”
“Cháu biết chứ, em gái thích anh trai là chuyện bình thường mà?”
“Con bé dành cho Nguyên Doanh tình yêu nam nữ chứ không phải là tình thân. Cô Trúc Linh và Minh Châu thân thiết với nhau thế mà không biết ư?”
“A..” Hứa Trúc Linh nghe bà ấy nói như sét đánh ngang tai.
Minh Châu thích Nguyên Doanh, thích kiểu nam nữ ư? Mẹ Bạch thầy cô ngơ ngác thì không nhịn được lắc đầu xem ra cô bé Trúc Linh này cũng giống Nguyên Doanh, hoàn toàn mù tịt chuyện tình cảm! “Bác đã trông hai đứa từ nhỏ đến lớn, bố mẹ chúng có cũng nhận ra nhưng lại không nghĩ hai đứa nó thích hợp đến với nhau. Nguyên Doanh trưởng thành, có tinh thần trách nhiệm, luôn chịu trách nhiệm giúp đỡ Minh Châu. Còn Minh Châu thì sao? Không biết chừng mực đúng sai, tính tình cũng thoải mái tùy tiện. Chúng tôi nghĩ Minh Châu vào môi trường quân đội rồi thì sẽ được mài dũa dần.”
“Nào ngờ con bé Minh Châu cứng đầu không muốn tham gia vào quân đội. Nguyên Doanh cưng chiều con bé, mặc nó muốn làm gì thì làm, thì bản thân bị trách phạt cũng không muốn để Minh Châu chịu khổ. Gia đình thường cảm thấy đau lòng cho đứa nhỏ này, cảm thấy Minh Châu không đủ trưởng thành và lý trí, nó vẫn là một đứa trẻ nên không hợp với Nguyên Doanh. Thể nên bí mật hai đứa không phải là anh em ruột luôn được giấu mãi không công khai để mong Minh Châu có thể kiếm chế bản thân.