“Quá đáng sao? Tôi chi đang dạy cô nguyên tắc đối nhân xử thế cơ bản, nên yên phận một chút, đừng hòng có từ trường không an phận!”
Trình Anh nghe những lời này, cảm thấy cực kỳ quen thuộc, đây không phải là lời cô ta vừa nói với Hứa Trúc Linh sao?
Cố Ngọc Vy vậy mà… vậy mà trả lại nguyên xi cho cô ta.
Mất mặt.
Trần trụi mất mặt.
Sắc mặt Trình Anh cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc trắng. Cố Ngọc Vy nói: “Lời này tôi cũng tặng cho cô, tôi cũng chỉ đang dạy cô đạo lý làm người cơ bàn mà thôi. Bổn phận của tôi, lẽ ra cô phải gọi tôi một tiếng di nhi? Tôi dạy bào hậu bối của mình là hợp tình hợp lý, tôi cũng khuyên cô an phận một chút, đừng có bất kỳ tư tưởng không an phận nào. Cô luôn nói Trúc Linh không xứng với anh ba, vây có cũng không nhìn lại bản thân một chút, cái người đức hạnh như cô, cũng xứng với anh ba, cũng muốn gà vào nhà họ Có chúng tôi, quả thực là nói chuyện viển vông!”
“Cố Ngọc V.. Cô thực sự là khinh người quá đảng. Cô chẳng qua chỉ là con gái được gia đình nhà họ Cổ nhận nuôi mà thôi, nói khó nghe hơn thì là nuôi sủng vật, nuôi một con chó…”
“Thế nhưng hôm nay cô bị tôi giáo huấn đến run rẩy đó, tôi là chó, vậy cô là cái gì?” Cố Ngọc Vy không nhanh không chậm nói, hai tay
khoanh trước ngực, khóe miệng câu lên một tia cười giễu cợt.
Trình Anh sao chịu nổi ủy khuất như vậy, sự tủi thân trước đến nay vẫn luôn ứ đọng, lúc này triệt để bạo lộ ra.
“Me nó tôi liều mạng với cô, cô cái đồ phụ nữ ti tiện này hẳn là muốn tìm chết!”
Trình Anh như phát điên vọt tới.
Nhưng cô ta không phải là đối thủ của Cố Ngọc Vy.
Có Ngọc Vy mặc dù là quân y, thế nhưng cũng học rất nhiều công phu quyền cước, đánh nhau cũng vô cũng quyết liệt.Cô không sợ hãi chút nào, không cần tốn nhiều sức dã đem Trinh Anh túm lại, sau đó không khách khí ném ra ngoài.
Trình Anh thàm hại ngã trên mặt đất, đầu gối cũng bị rách một mảng.
Đầu tóc cô ta xốc xếch, lúc này làm gì còn hình ảnh con gái quyến quỷ nhà họ Trình cao cao tại thượng nữa.
“Giẫm đạp người khác rất thoải mái sao? Lúc giảm đạp người khác có nghĩ tới bản thân mình cũng có một ngày như vậy không? Nhà họ Cố chúng tôi không ngại gây sự, người ngoài kính chúng tôi một thước, chúng tôi trả một trường. Nhưng mà các người nếu như nghĩ không thông, nhà họ Cổ cũng nguyện ý cùng các người vui đùa một chút.”
“Trình Anh, tôi khuyên cô một câu, không nên chọc vào chớ chọc, không nên động vào thì đừng động. Chỉ cần cô xem thường Hứa Trúc Linh, cô động một cái, thử xem anh tôi có lây mạng của cô hay không. Tôi là đang khuyên cô, không nên tự tìm đường chết.”
“Bên ngoài trời lạnh, tôi về trước phòng, tạm biệt.”
Cố Ngọc Vy vân đạm phong khinh nói, phảng phất như vừa rối cô không hề động thủ vẫn luôn là một thụcnữ như bình thường
Cô quay về đến dại sành, Hứa Trúc Linh đang đợi Ở sau cửa.
Mặc dù cô không thấy một màn kia, thế nhưng cô đeo tai nghe, nghe được rõ rõ ràng ràng, Cố Ngọc Vy đơn giản là xả con túc toàn bộ, khí phách mười phấn!
“Ngọc Vy, cậu ngầu quá đi!”
“Loại người bắt nạt kẻ yếu điển hình như thế, ở trong tay tôi không dám ẩm ĩ ra cái gì, cũng chi dám bắt nạt ăn hiếp cậu.”
“Nhưng… Nhưng như vậy có hơi quả đáng không?”
Hứa Trúc Linh có chút lo lắng nói.”Quả đảng à? Tôi đã rất nhân từ rồi đó, mấy năm nay tính tình thay đổi tốt hơn, trước đây nếu như tôi gặp phải dạng vô lại như vậy, tôi hạ thủ còn mạnh nữa. Là do Trình Anh cô ta quá phận, ba lần bảy lượt. Có một số việc một lần còn được không có lần hai, lần hai không có lần ba. Cô ta đã không phải là một hai lần, thật sự nếu không khiến cho cô ta chịu chút khổ cực, chỉ sợ sau này không yên ổn nổi.”
“Cậu nói cũng đúng, Trình Anh không chì một hai lần khiêu khích. Trước cũng đã cùng cô ta tranh chấp qua, còn tưởng rằng cô ta sẽ không động đến nữa,không nghĩ tôi lấn này vẫn muốn hại tôi.”
“Cai này cho cậu.”
Co Ngoc Vy dưa tới một món đồ chổi nhỏ, nói: “Bút ghi âm, mọi việc đều phải lưu lại chứng cứ, cảnh sát phá án, luật sư đều sẽ mang theo, cô cũng giữ lấy một cái phòng thân.”
“Cám ơn cậu, Ngọc Vy!”
Hứa Trúc Linh cảm động ôm lấy cô, thơm cô một cải thật to.
“Được rồi được rồi, nếu như để anh tôi nhìn thấy, phòng chứng lại muốn ghen tuông đó.”
Cố Ngọc Vy vẫn cảm thấy bản thân rất thành thục ổn trọng, dù sao mấy năm này mài giũa, hơn nữa tuổi các càng ngày càng cao, đã không còn tỉnh cách chơi đĩa trước đây nữa,
Nhưng bây giờ ở cùng với Hứa Trúc Linh, cô lại cảm thấy mình vẫn là một cô gái nhỏ, hùng hổ, mạnh mẽ vang dội.
“Ngọc Vy, cậu và Minh Châu thật giống nhau đỏ.”
“Giống thể nào?”
“Minh Châu cũng là người tính tình nóng này hấp tấp, bình thường động một chút là cướp cò. Thế nhung cũng lòng dạ thiện lưng, cùng xinh gái như nhau!””Cô ấy giống như là tôi của tuổi hai mươi mốt, đợi cô ấy lớn hơn vài năm, thì sẽ hiểu được hai mươi sáu tuổi nên có sự thành thục ổn trọng.”
Năm năm, đủ để mài giũa một người góc cạnh, khiến bên trong cô càng thêm sắc sảo.
Bạch Minh Châu chính là cô của hai mươi mốt
Mà cô là hai mươi sáu tuổi của Bạch Minh Châu. tuổi.
Bạch Minh Châu hai mươi mốt tuổi, thì không cách nào chiến thắng được Cô Ngọc Vy hai mươi sáu tuổi.
Cổ Thành Trung từ trên lầu đi xuống, biết được chuyện vừa xảy ra, đặc biệt dẫn Hứa Trúc Linh đi cảm ơn vợ chống Ngôn Minh Thành.
“Không cần cảm ơn, tôi cũng không phải giúp vợ của cậu, tôi là đang giúp vợ của mình.”
Thẩm Thanh ngồi ngay thằng, tao nhã vắt chân.
Ngôn Minh Thành đang xoa huyệt Thái Dương cho ba
Cổ Thành Trung nghe vậy chỉ cười cười: “Bà Ngôn nói đùa rồi, mặc kệ nói như thế nào, hai vị đã giúp vợ chưa cười của tôi, ngày khác tôi tất có lễ trọng cảm tạ. Chúng tôi cũng không quấy rầy hai vị nữa, tạm biệt.”
Cố Thành Trung mang Hứa Trúc Linh rời khỏi, sau khi cửa phòng đóng, Ngôn Minh Thành nói: “Dựa theo tính của Cổ Thành Trung, nhất định sẽ đem khu vực mới khai phá kia để cho tôi, đây chính là cái tôi luôn muốn có, nhưng tập đoàn J&C vẫn luôn nằm ở trong tay.”
“Ông có thể có chút tiền đồ được hay không, tôi là đang giúp con dâu tương lai, nếu như ông nhận lấy tạ lễ, tôi đây há chẳng phải là chưa đánh đã bại à.”
“Bà xã nói rất đúng, cũng không cần nữa.”
Ngôn Minh Thành mặc dù có chút nhức nhối, nhưng vẫn không làm trái với ý của Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh nhìn ra được ông không phục, bà không hiểu mấy chuyện trên phương diện làm ăn, nhưng hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, ông chỉ cần chuyển động lông mày, bà liền biết ông đang suy nghĩ gì.
Bây giờ không phải là lúc nên tùy hứng.
“Ông muốn thì cứ lấy đi, dù sao thi con trai chúng ta cũng không cưới được người con dâu này, tôi cũng chỉ là nói nói lẫy một chút, nhìn đỏ mắt mà thôi?”
“Bà thích Hứa Trúc Linh?”
“Ngôn Trúc Lâm nhìn trúng, tất nhiên con bé đó có ưu điểm, có thể đả động được con trai, lẽ nào không đà động được tôi sao? Chỉ là con bé kia ngốc,không phải dạng ngốc bình thường.”
“Con dâu thì phải từ từ dạy bảo, không vội không voi. Huống hồ bọn nó còn chưa kết hôn mà, con trai chúng ta còn có cơ hội, tình nghĩa đồng môn bao năm, khẳng định hơn được.”
Ngôn Minh Thành vừa cười vừa nói.
“Chi mong vậy.” Thẩm Thanh tâm trạng nặng nề nói: “Tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi một chút, chờ bao giờ tiệc cưới bắt đầu hãng gọi tôi.”
Ngôn Minh Thành lập tức đi trài giường chiều, sau đó âm thẩm chà chà tay nói: “Bà xã, chúng ta hiình như lâu rồi chưa…”
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Thanh trừng mắt nhìn:
“Cái lão già này không biết thẹn à, ở cho này ông còn vội được, tất cả về nhà rồi nói, tôi mệt mỏi thật sự rồi.”
“..Tôi có thể nằm ở bên cạnh không? Tôi nhìn bà
ngủ thôi, không làm gi hết.”
“Cho phép.”
“Ta chủ long ân!”
Ngôn Minh Thành vô cùng hài lòng nói. Mà bên này Cố Thành Trung mang Hứa Trúc Linh
đi tới gian phòng nghi của riêng bọn họ, Cố Thành Trung vén tóc lên nhìn vết thương trước trán cô, ôn nhu nói: “Chịu oan ức rồi à?”