“Thảo nào tôi nhìn cô lại thấy quen mắt như vậy, mau vào ngồi. Cố Thành Trung cũng đã sớm dặn dò tôi, nói hôm nay có khách quý trở về, bảo tôi chuẩn bị cơm tiếp đón.”
“Làm phiền rồi, Diệu Miêu đâu, tôi muốn giải thích với cô ấy một chút.”
Nhật Kinh Lê Sa vào nhà, nhìn thấy Diệu Miêu, chắp tay sau lưng hoạt bát đi qua. ; “Cô nhóc nhỏ nào đó tức giận hay sao? Tại sao tôi ngửi thấy mùi chưa chưa, có phải đổ bình dấm chua hay không?”
“Cô… Cô gọi ai là cô nhóc nhỏ? Tôi mới không có làm đổ bình dấm chua nào!”
“Năm nay tôi hai mươi hai, các người mới hai mươi tuổi, so với tôi cũng nhỏ hơn không nhiều, nhưng không phải cũng là cô nhóc sao? Kỳ thật hôm nay suýt chút nữa tôi bị người cưỡng gian, là Phó Thanh Viên gặp chuyện bất bình, chạy tới căn phòng cứu tôi ra. Tôi bị hạ độc, anh ta thả tôi vào bồn tắm nước lạnh, còn đứng ở ngoài cửa trông giữ cho tôi.
“Ngồi trong lòng tên nhóc này mà vẫn không loạn, là một đứa trẻ tốt. Mà cô đó, dáng vẻ đáng yêu như vậy, cũng là đứa trẻ tốt.”
Cô ta véo véo gương mặt Diệu Miều, Diệu Miêu không vui tránh khỏi.
Hiện tại cô ấy cũng không có sức lực so đó với Nhật Kinh Lê Sa, nhìn thẳng về phía Phó Thanh Viên.
“Cô ta nói là sự thật sao?” – “Ừm, là thật, lúc trước… Cũng đúng.”
“Cậu… Thật là một kẻ ngốc.”
Nhật Kinh Lê Sa nghe thấy như vậy, nhịn không được bật cười.
Kỳ thật nhìn kỹ Phó Thanh Viên thì biểu hiện có chút vụng về, người muốn giả điên bán ngốc rất dễ dàng, nhưng nếu muốn làm kẻ ngốc có IQ cao thì không đơn giản.
Hiện tại cùng lắm thì cậu ta chỉ là thật thà ngây nCô mà thôi, nên có thể gạt được người khác…
Không đúng, trong phòng này, kỳ thật chỉ lừa gạt được Diệu Miêu và Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh là tính tình đơn thuần, sẽ không muốn phức tạp như vậy.
Mà Diệu Miêu… Là từ đáy lòng vấn luôn hi vọng Phó Thanh Viên như vậy, đơn thuần ở chung cùng cô ấy, không khiến cho cô ấy có phần lớn về áp lực tâm lý như vậy.
Có lẽ, có thể phát hiện có chút không giống.
So với trước kia cậu ta nói chuyện càng sắc bén, có mấy lời giống như vô tâm, nhưng lại có thể suy một ra ba, khắp nơi áp chế câu chuyện của cô ấy.
Nhưng theo bản năng cô ấy coi nhẹ những lỗ hổng này, bởi vì… Trong lòng có chút tham lam.
Hi vọng cậu ta có thể ngốc lâu một chút, cô ấy còn có thể ở lại chỗ này lâu một chút.
“Được rồi, tha thứ cho cậu. Đi, đi theo giúp tôi ghép hình.”
Cô ấy lôi kéo Phó Thanh Viên đi, thật ra còn muốn hỏi rất nhiều chỉ tiết.
Cô ấy hiểu Phó Thanh Viên chính là một chính nhân quân tử, trong lòng không có ý khác, cũng không đại biểu cho những người phụ nữ khác không có ý định này.
Cô ấy sợ Nhật Kinh Lê Sa có ý gì khác, ngàn vạn lần đừng lấy thân báo đáp.
Sau khi bọn họ vừa rời đi, Hứa Trúc Linh sắp xếp bữa tối.
Cô bảo người hầu bê lên tâng, cho hai người bọn họ dùng cơm ở trong phòng.