Hứa Trúc Linh giống như một con thỏ sợ hãi, lập tức đẩy Cố Thành Trung ra, hai má hơi đỏ lên.
“Cảm ơn… bác sĩ Anh…”
Tôi… tôi đến không đúng lúc, tôi nghĩ anh Trung đi rồi, tôi còn muốn giúp cô bôi thuốc…”
“Tôi còn chưa bôi thuốc xong, bác sĩ Anh có thể tránh đi được không?
“A?” Tạ Quế Anh không ngờ Cố Thành Trung lại nói thẳng như vậy, trực tiếp ra lệnh đuổi khách. Cô ta sững người một lúc rồi mới phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu rồi tay chân luống cuống đi ra ngoài.
“Giúp tôi đóng cửa”
Tạ Quế Anh đã đi đến ngoài cửa, khi nghe thấy điều này thì sống lưng cô ta cứng lại một cách đáng sợ.
Cô ta khó khăn quay người và đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, không khó để hình dung ở bên trong thì hai người sẽ làm gì.
Dù gì thì hai người cũng đã là vợ chồng nên làm cái cái gì cũng hợp tình hợp lý.
Những ngón tay từ từ thu lại rồi siết chặt thành một nắm đấm, trong mắt cô ta có một ngọn lửa dữ dội cháy bùng lên.
Mà ở trong phòng, Hứa Trúc Linh cau mày nói: “Anh cứ như vậy mà đuổi bác sĩ Anh ra ngoài sao?”
“Đuổi? Thái độ của anh không khách sáo sao? Rõ ràng là anh đang mời cô ta ra ngoài!”
Cố Thành Trung lãnh đạm nói, căn bản là không cảm thấy những gì mình vừa nói là không thích hợp.
Anh chỉ nói sự thật mà thôi.
Hứa Trúc Linh không khỏi co giật khóe miệng khi nghe câu trả lời này.
Nếu ai đó có tính khí xấu nghe thấy điều này thì họ có thể muốn đánh người đó!
“Anh mau đi làm việc của mình đi, vết thương trên bụng em tự mình xử lý”
“Không được, để anh làm, em động tay động chân thì anh không yên lòng”
“Em không phải là một đứa trẻ..”
“Trong mắt anh thì em là một đứa trẻ!”
“Vậy… Cố Hy thì sao chứ?”
“Cho nó qua một bên chơi đi!” Cố Thành Trung nói mà không cần suy nghĩ.
“Ạch..” Đầu Hứa Trúc Linh đầy những đường đen.
Cô dám chắc chắn rằng cho dù là đứa nhỏ là con ruột thì Cố Thành Trung cũng nhất định sẽ nói như vậy. Nếu là một cô gái thì có lẽ thái độ của anh sẽ tốt hơn, nhưng mà cứ phải là Cố Hy, cô sợ ngày tháng sau này của cậu bé sẽ không dễ chịu lắm đâu.
Cô không từ chối được Cố Thành Trung nên không thể đi ra ngoài cho đến khi anh bôi thuốc cho cô xong.
Anh thấy cô vẫn còn nhảy nhót tung tăng thì mới yên tâm rời đi.
Phó Minh Nam ở đẳng kia cũng tràn đầy oán hận, rõ ràng là đối phương đang bàn chuyện làm ăn với mình, nhưng anh coi như ở đây không có người nói đi là đi.
Tốt xấu gì thì ông ta cũng có thể coi là trưởng bối của Cố Thành Trung!
Khi anh quay lại thì sắc mặt của Phó Minh Nam không tốt lắm.
“Tôi thấy tổng giám đốc Cố không có thành ý về dự án Thiên Khải này lắm, tôi còn có thể phát triển những chỗ khác. Chỉ là rửa tiền mà thôi, bất kỳ loại dự án nào cũng có thể hoạt động”
“Nhưng mà dự án phát triển Thiên Khải rất lớn có thể nhanh chóng để dòng tiền không thể thấy ánh sáng của ông thuận lợi chảy vào thị trường. Theo tôi biết thì ông đã tích trữ tiền đen rất nhiều, nếu không rửa sạch thì rất có thể sẽ rước họa vào thân. Mặc dù ông là người của Diên nhưng mà anh ta là người nhìn xa trông rộng. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông thì anh ta chắc chắn sẽ rũ sạch quan hệ với ông!”
“Trong hai năm qua, ông đã phát triển quyền lực của mình ra biên giới nước ngoài, tích lũy nhiều tiền và thực hiện mưu ma quỷ chước, có lợi có hại. Hơn nữa một khi nó bùng phát thì rất dễ dẫn đến trí mạng, ông không có đủ khả năng để cược một ván như thế này!”
Cố Thành Trung không nhanh không chậm nói, nếu anh không hoàn toàn nắm chắc thì anh sẽ không đến đây.