Vốn dĩ cô ấy chỉ bảo anh ta đi mua băng vệ sinh, thế mà anh ta còn mua cả nước đường đỏ và đồ ăn.
Cô ấy còn phát hiện, rác rưởi ở trong nhà cũng đã được dọn dẹp, bụi bẩn trên bàn trà cũng đã biến mất hoàn toàn.
Ôn Mạc Ngôn… Vẫn là Ôn Mạc Ngôn, bề ngoài thì hung thần ác sát, nhưng bên trong vẫn là một người đàn ông tốt.
Nếu như, ba tháng này cô ấy có thể được hưởng sự dịu dàng cuối cùng kia… Cô ấy cũng cam tâm tình nguyện.
Cô ấy xem tỉ vi ở phòng khách, mà Ôn Mạc Ngôn thì vội vàng chuẩn bị cơm trưa ở phòng bếp.
Canh gà được hầm trên bếp, từ từ đun trên lửa nhỏ, dậy mùi thơm.
Đợi nửa giờ, rốt cuộc canh gà cũng xong, đã có thể ăn cơm.
Trước tiên Ôn Mạc Ngôn xới cho cô ấy một bát.
Cnah gà hầm, táo đỏ, cây long nhãn…
Đầu là bổ huyết và dưỡng khí.
“Ăn nhiều một chút.”
Anh ta nhẹ nhàng nói.
Cô ấy lập tức gật đầu, cô ấy nhất định sẽ ăn thật nhiều.
Kể từ khi hai người chia tay đến nay, dường như không có một lúc bình yên, đã thật lâu không yên lặng ăn một bữa cơm giống như bây giờ.
Bàn ăn không lớn, vuông vức, hai người ngồi đối mặt với nhau, trong lòng có một tia ấm áp khó tả.
Lúc đầu khẩu vị của Bạch Minh Châu không được tốt, nhưng bữa này lại ăn rất nhiều, đến khi bụng căng tròn mới thôi.
Anh ta làm một bữa cơm, mà mình cái gì cũng không làm, có chút băn khoăn, dù sao tay anh ta bị thương cũng không tiện lắm.
Cô ấy chạy vào phòng bếp muốn rửa bát, phòng ngừa anh ta tiếp xúc nước.
“Không cần, lát nữa anh đổi băng là được.”
“Để em làm cho, em chưa làm gì cả…”
“Bây giờ là thời kỳ đặc biệt của em cho nên anh mới miễn cưỡng bỏ qua cho em, chờ em khỏe để còn trở về nữa”
“Biết rồi, thật sự không cần em rửa bát sao?”
“Tay của anh đã chạm vào nước rồi, rửa cái bát cũng chẳng sao cả”
“Vậy… Vậy khi anh ở nhà cũng sẽ rửa rau, nấu cơm và dọn đẹp bát đũa sao?”
“Sẽ không”
“Vậy anh sẽ quét dọn vệ sinh sao?” Bạch Minh Châu tò mò hỏi.
“Sẽ không”
“Vậy anh sẽ…
“Bạch Minh Châu, anh là người thừa kế của nhà họ Ôn, khi trở lại nhà cũ đương nhiên là sẽ có người hầu hạ. Những kỹ năng này là do anh học được từ một người khác.”
“Àà.”
Nói cách khác, chỉ đối với mình thì anh ta mới làm những chuyện này?
Vậy thật sự là vinh hạnh cho mình rồi.
“Còn nữa… Hình như anh chưa từng ăn cơm em nấu nhỉ?
Bây giờ em biết làm cơm đó, chờ em đỡ đau một chút, để em xuống bếp giúp anh có được hay không?”
“Anh sợ em hạ độc chết anh.”
Ôn Mạc Ngôn lạnh như băng nói, đưa lưng về phía cô ấy rửa chén, ở góc nhìn mà cô ấy không thấy, môi mỏng đã sớm nhếch lên, đáy mắt cất giấu ý cười.
“Thế thì thôi vậy, lần sau em mời hàng xóm ăn, dù sao anh cũng không phải người đầu tiên nếm thử tay nghề của em”
Bạch Minh Châu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Độ cong trên miệng Ôn Mạc Ngôn lập tức xụ xuống.
Anh ta không phải người đầu tiên? Vậy ai là người đầu tiên?
“Em nấu cơm cho ai ăn?” Anh ta chuyển mắt, không vui nhìn cô ấy.
“Trúc Linh và hàng xóm đó.”
“Con gái ở nhà không có việc gì thì học nấu cơm làm gì?
Trước kia cái gì em cũng không biết, không phải rất tốt sao?”
“A?”