Cô thì thào gọi tên anh, vẻ mặt bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh cứ nhân nhịn không nói mới khiến cô buồn hơn.
Cô không muốn đâm thủng, chỉ có thể diễn kịch cùng anh.
Hai người quay về phòng, Cố Thành Trung gọt táo, lột cam cho cô.
Anh đút, cô ăn một miếng.
“Sao lại khóc rồi?”
Anh cau mày, ngón tay ấm áp lau đi nước mắt trên gò má cô.
Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì lập tức chạm thử, phát hiện mình đã chảy nước mắt đầy mặt rồi.
Vì sao cô lại khóc, chẳng lẽ anh không biết sao?
Cô vội lau khóe mắt, mũi cay xè: “Không… không có gì.”
Cố Thành Trung thấy thế thì đau lòng kéo cô vào lòng, nói: “Anh biết em lo lắng cho anh, em xem chẳng phải bây giờ anh đang khỏe mạnh yên ổn đây sao? Còn em đấy, mắt sưng thành hai quả hạch đào rồi này, không đẹp gì cả.”
“Nhưng em… nhưng em thấy anh chịu tủi thân mà em lại không làm được gì, em… em khó chịu.”
“Không, có em là được rồi. Vì có em nên anh mới biết co biết duôi, vì có em nên anh mới có thể vượt qua mọi chuyện dễ dàng như mây trôi. Anh của quá khứ sẽ để ý người khác nghĩ về anh thế nào, nhưng anh của hiện tại chỉ quan tâm em nghĩ về anh thế nào thôi.
Sở dĩ anh dám công khai xin lỗi là bởi vì anh biết, bất kỳ ai cũng có thể coi thường anh, nhưng người phụ nữ anh yêu sẽ không bao giờ coi thường anh.”
“Đã vậy thì cũng chẳng có gì to tát Co “Nhưng…”
Cô đang muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị anh dứt khoát chặn miệng lại.
Môi mỏng áp xuống, hơi mát lạnh.
Buồn sầu triền miên như đang dốc bầu tâm sự trong yên lặng.
Những lời nói còn lại trong cổ họng cô đều bị nuốt xuống.
Cô không vùng vấy né tránh mà chủ động nghiêng người, cánh tay củ sen của cô vòng qua cổ anh, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cơ thể dán vào nhau, có thể cảm nhận rõ được độ ấm của nhau.
Trái tim cô khẽ run lên, lần đầu tiên điên cuồng như vậy, cô thế mà lại dứt khoát đè Cố Thành Trung xuống giường.
EI0PUO/l8IT1MTSM Chút lý trí còn lại của Cố Thành Trung nói cho anh biết cô đang mang thai, anh nới rộng khoảng cách giữa hai người, ấn chặt bả vai cô.
“Không được, cơ thể em…”
“Đã bốn tháng rồi, bác sĩ nói thai nhỉ rất ổn định, có thể làm chuyện đó vừa phải thôi, cũng có lợi cho việc sinh nở của mẹ đấy!” : “Nhưng em còn nghén lắm..”
“Vậy thì có sao? Anh có phải đàn ông không thế, yếu đuối thế sao?”
Hiếm khi Hứa Trúc Linh cứng rắn như vậy, cô cần phải trút bỏ hết những cảm xúc đau khổ của mình, mà Cố Thành Trung lại càng cần phải trút bỏ hơn nữa.
Đau khổ của anh không thể nào nói với người ngoài, bởi vì anh là đàn ông, anh là chủ một gia đình, là người câm lái của tập đoàn.
Cho dù là người yêu, anh em hay bố mẹ bên cạnh anh thì anh cũng không thể nói.
Một khi anh kể khổ thì những người dựa vào anh làm thế nào mà chống đỡ được nữa đây.
€ó chuyện nhưng không thể nói ra, chỉ có thể làm gì đó khác để trút hết.