“Anh…anh vẫn chưa nói ra được điều mình muốn nói sao…?”
“Lần sau…lần sau có cơ hội thì nói vậy.
Anh thì thào với giọng trầm lắng và khàn đặc.
Châu Vũ vừa nghe xong. Những lời này, ngọn lửa trong lòng vừa mới nổi lên đã vội vàng bị dập tắt.
Cô ấy cụp mắt xuống, cả người cô giống như một quả cà bị vùi trong sương Vậy.
Phó Thiết Ảnh, anh có phải chưa bao giờ biết cảm giác đánh mất là gì không.
Hiện tại có một số chuyện không không nói, thì sau này muốn nói sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu.
Có những người, hiện tại không muốn ở lại, sau này thật sự không có cơ hội nữa rồi họ mới tìm cách níu kéo dĩ vãng.
Tại sao mọi người lại thường sợ bóng tối, sợ hãi tương lai, là bởi vì khi đối mặt với một sự việc mình hoàn toàn không biết bên trong có gì hay sẽ xảy ra chuyện gì, thì mọi người thường sẽ e dè sợ hãi.
Và tương lai sau này sẽ như thế nào, không một ai biết được.
Chỉ hi vọng rằng, thời gian vẫn còn có thể cho họ bên cạnh nhau, nhất định..nhất định không được để cô ấy không thể chờ được nữa.
Câu nói đó là…
Anh yêu em.
Châu Vũ siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô lại, trái tim cô cô đập một cách dồn dập, trong lòng vô cùng trăn trở và khó chịu.
Đợi chỉ duy nhất một câu từ anh ta, thật sự khó khăn vậy sao.
Hai người lần lượt theo sau đi ra ngoài, bóng lưng cô ấy trông có vẻ tiêu tuy và yếu ớt, cả người đều trở nên bơ phờ.
Anh ta đã rất nhiều lần tiến tới muốn nói một điều gì đó, nhưng đến cuối cùng, anh ấy lạ xử lí nó một cách vụng về và không biết phải làm thế nào.
Bữa ăn hôm nay trở nên căng thẳng vô cùng, Phó Minh Nam cố gắng bắt chuyện với bọn họ, để phá vỡ bầu không khí kì nặng nề này.
Nhưng nhận ra hai người họ đều không lưu tâm, cho nên ông ta không tìm chủ đề nói nữa.
Ba người họ, trên một cái bàn ăn thật dài đó, không một ai nói với nhau một lời.
Sau khi ăn xong, anh ta tiễn cô ấy về phòng, sau đó rời đi ngay trong đêm.
Anh ấy còn chưa nói lời chúc ngủ ngon thì Châu Vũ đã đóng sầm cửa lại.
Anh ta từ chổi hiểu, ngơ ngác nhìn vào cửa, thắc mắc rằng anh ta đã phạm sai lầm gì, mà lại làm cô ấy tức giận như thế?
Anh ta rời khỏi dinh thự nhà họ Phó, do dự một lúc, rồi lái xe đến nàh họ Cố.
Nữa đêm khuya thanh vắng, cửa liên tục bị gõ.
Cố Thành Trung vốn đang âu yếm Hứa Trúc Linh, thật mềm mại và ấm áp, thì đột nhiên có người quấy rầy.
“Sao anh lại đến đây?”
Anh cau mày lại, mặt tỏ ra có chút không vui, vì bị kẻ làm gián đoạn giây phút tuyệt vời của anh.
“Em đi chuẩn bị một ít trái cây.” Hứa Trúc Linh mặc áo khoác, định vào nhà bếp thì bị Cố Thành Trung chặn lại.
“Trời rất lạnh thì nước cũng rất lạnh, em không cần lo lắng cho anh, em đi ngủ trước đi.”
“Nhưng mà…”
Cô liếc nhìn sang khuôn mặt khó coi của Phó Thiết Ảnh, rõ ràng hai người họ nhìn giống hệt nhau, nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược với nhau.