Ông ta không ở Đà Nẵng, nhưng nhất cử nhất động ở Đà Nẵng ông ta đều nắm trong lòng bàn tay.
Mua chuộc được bác sĩ, nói hai lời nói dối cũng không là cái gì đáng kể.
Thuốc trợ tim đã được thêm vào chất gây ảo giác, bà ấy sẽ thấy những thứ kinh khủng nhất, đồng thời cũng sẽ khơi dậy sự sợ hãi nơi sâu thảm nhất trong lòng mỗi con người.
Lúc này trong phòng chỉ có một nhân chứng, đó là Cố Đình Sâm đang chuẩn bị thức dậy.
Cửa phòng đã bị khóa lại, dù có cậy mạnh cũng không thể mở ra được.
Một trò chơi hay… Đang chậm rãi chuẩn bị được bắt đầu.
Hứa Trúc Linh ngồi trên giường gọt hoa quả cho phu nhân, cầu mong cho phu nhân bình an vô sự không có việc gì.
Phu nhân sớm hơn cô nghĩ chưa đến mười phút, đại khái chỉ năm phút sau liền mở mắt ra.
“Đây là đâu……
Phu nhân nhìn cảnh vật xung quanh, mơ màng nói.
Thần kinh đang căng thẳng của Hứa Trúc Linh cuối cùng cũng thở dài một hơi, trái tim liền quay về lại chỗ cũ.
Cô vội vàng nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao?”
phu nhân mở mắt ra còn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh, mà nhìn thấy trước mặt là Hứa Trúc Linh với khuôn mặt hung dữ, con dao sáng loáng trên †ay.
Ánh mắt thì khát máu, lộ ra vài phần sát khí.
Đột nhiên phu nhân ngồi dậy trừng †o mắt, kinh ngạc lên tiếng: “Cô, Cô làm cái gì vậy?”
Hứa Trúc Linh nhìn thấy bà ấy kinh hoàng bật dậy, cũng bị dọa sợ.
“Con… Con không muốn làm gì cả…
mẹ có đói bụng không, con vừa mới gọt quả táo, mẹ muốn uống nước không?
Con đi lấy nước cho mẹ.”
Cô đưa quả táo tới, thế nhưng trong mắt phu nhân chính là máu tươi đâm đìa.
Bà thấy cái này rõ ràng chính là đe dọal “Cô bỏ ra, cô muốn làm gì với tôi!
Cũng bởi vì tôi đánh cô một tát, cô liền ở đây muốn làm càng với tôi ư?”
Hứa Trúc Linh nghe không hiểu, nghĩ rằng đang nói về việc Châu Vũ đẩy bà ấy.
“Châu Vũ cũng không phải là cố ý, con thay cô ấy xin lỗi mẹ. Mẹ, mẹ đối với con thế nào cũng được, mẹ chỉ vừa mới tỉnh tại, đừng quá kích động, con sẽ đi tìm bác sĩ cho mẹ.”
Cô đang định đi tới để bấm chuông, nhưng bị phu nhân quát bảo dừng lại.
“Thả ra, để hết đồ đạc xuống cho tôi… Nếu không thì Cố Thành Trung sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Hứa Trúc Linh không thể làm gì, chỉ đành bỏ tất cả những thứ trên tay xuống.
Cô vừa mới đặt cây dao gốm sứ ở trên đầu giường, không ngờ phu nhân đã nắm lấy nó không cần suy nghĩ, thậm chí còn cầm lấy trái táo cô vừa mới gọt ném qua.
Hứa Trúc Linh không thể tránh kịp, bị trái táo đập trên trán một cái.
“Mẹ…”
Cô vừa định nói cái gì đó, không ngờ phu nhân lại kích động xốc chăn lên đi xuống giường.
Bà ấy vậy mà đang nắm chặt lấy cây dao chỉ mình.