Em gái luôn nghe lời nhu thuận của cô ta, mới trốn đi có bao lâu, sau khi ở chung với Hứa Trúc Linh, thế mà dám giúp cô ta nói chuyện rồi, dám phản chiến trở lại cơ đấy.
“Chị đừng có mơ, em sẽ không giúp chị làm việc xấu. Em cũng sẽ không về nhà đâu!”
Dứt lời, cô cũng không để cho Xuyên Lăng Tử nói lời nào mà cắt cuộc gọi.
Tắt máy xong, rốt cuộc cô cũng không kiềm chế được nữa mà suy sụp ngồi dưới đất, ôm chặt lấy chính mình chật vật khóc.
Cũng không biết cô khóc bao lâu, cuối cùng hắt xì một cái mới cảm thấy hơi lạnh, chống tay đứng dậy định trở về phòng.
Nhưng vừa mới vào nhà, liền nhìn thấy Diên trước cửa sổ.
Từ cửa sổ này có thể thấy được toàn bộ sân vườn, không sót chỗ nào.
Trong chớp mắt, cô chột dạ, tựa như kẻ trộm bị bắt gian, trái tim run rẩy kịch liệt.
Anh ta đứng đây từ bao giờ, nghe thấy cái gì rồi?
Không đúng, sao anh ta lại có thể đứng đây nghe lén cuộc gọi của mình chứ?
Cho dù không nghe thấy cũng bị coi là rình xem đấy!
“Anh…Sao anh lại ở đây?”
“Cô vừa mới gọi điện thoại với ai?
Người của Nhật Kinh à?”
“Anh nghe hiểu được tiếng Nhật?”
“Dĩ nhiên là tôi nghe hiểu được, chỉ tiếc là cách quá xa, tôi không nghe rõ cho lắm. Chắc chắn là người Nhật Kinh, sao, muốn tới bên cạnh mà làm hại Hứa Trúc Linh à?”
“Tôi ở đây mà cô cũng dám?”
Anh từng bước tiến lên, bóp cổ cô Nhật Kinh Lê Sa kinh ngạc nhìn anh, tuy là anh chưa bao giờ thích cô, nhưng cũng chưa từng hung ác như vậy.
Đôi tròng mắt hóa màu xanh đen, ánh mắt hạ thấp mang theo sát khí nồng đậm.
Anh ta thực sự muốn giết mình, cô cảm nhận được.
“Tôi không có Cô cực lực giải thích, nhưng lại cảm thấy ba chữ này thật sự quá yếu ớt vô lực.
“Ngay ngày mai, cút về cho tôi, đừng có mà xuất hiện trước mặt Hứa Trúc Linh lần nữa, nếu cô dám làm hại cô ấy, tôi sẽ làm cho cô chết không có chỗ chôn”
Anh lạnh lùng nói, buông lỏng tay, cô cũng chật vật ngã trên đất.
Anh xoay người muốn rời đi, lười chẳng muốn nhìn thêm một cái lại bị Lê Sa gọi.
“Dựa vào cái gì…..”
Diên nghe vậy, dừng bước chân lại, xoay người nhìn cô ta.
Đôi mắt cô ta đỏ bừng, rồi lại quật cường kiềm chế nước mắt.
Trong đôi mắt, lấp đây ánh sáng bất khuất.
“Anh dựa vào đâu mà quản tôi! Tôi làm tổn thương Hứa Trúc Linh, ai cũng có thể có tư cách, cho dù anh không thể! Anh đừng cho là tôi không biết anh và Hứa Trúc Linh có quan hệ gì: Bây giờ anh dùng quan hệ bạn bè và anh cả, đều là lòng riêng, thân phận anh muốn nhất chính là người yêu của cô ấy, anh xuất binh vô cớ, mới lui khỏi vị trí tiếp theo, nói là bạn của cô ấy.”