Cô ấy mím chặt môi, như nghĩ ra được gì đó rồi nói: “Tớ về nhà trước, cậu ngoan ngoãn ở đây đợi Cố Thành Trung nhé.”
Cô ấy vội vã ra về, đến đồ mới mua cũng không kịp lấy.
Trên đường đi, cô ấy vội vã gọi điện cho Christie.
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai bắt máy, cô ấy cứ liên tục gọi.
Thời gian cứ thế trôi qua, sau mười phút thì đối phương đã bắt máy.
“Gì đó?”
Giọng Christie có phần lười nhác và cáu gắt, có vẻ như rất không thích nghe điện thoại của cô ấy.
“Con trai… Con trai thế nào rồi? Rốt cuộc thằng bé sao rồi?”
Nhất định là rất nghiêm trọng nên mới gọi Ôn Mạc Ngôn về gấp như vậy.
“Tôi để thằng bé ra gió một lúc nên giờ nó cứ sốt cao không hạ, rất nguy hiểm”
“Christie, cô điên rồi! Thằng bé chỉ mới có ba tháng tuổi, sao cô có thể đối xử độc ác với nó như thế?”
“Tôi cảnh cáo cô, đừng có quá đáng, là cô đã bá chiếm chồng tôi, rốt cuộc cô muốn làm gì? Nếu cô còn níu kéo Ôn Mạc Ngôn thì con của cô sẽ mất mạng đấy!”
“Cô…”
Bạch Minh Châu tức đến mức không thể nói hết một câu trọn vẹn.
Vào cái đêm cách đây một năm về trước, cô ấy không ngờ mình đã có thai.
Sau khi cô ấy biết được thì vốn dĩ đã muốn phá bỏ vì dù gì thì lúc đó Ôn Mạc Ngôn và Christie cũng đã sắp kết hôn rồi.
Nhưng khi cô ấy nằm trên chiếc giường phẫu thuật lạnh giá, nhìn lên ánh đèn trắng chói mắt thì đột nhiên lại không muốn làm phẫu thuật nữa.
Cô ấy muốn giữ đứa bé đó lại, đó là một sinh mệnh nhỏ, có lẽ nó là niềm an ủi cuối cùng khi cô ấy rời xa Ôn Mạc Ngôn, đứa bé là món quà mà ông trời đã ban tặng cho cô ấy.
Cô ấy đẩy bác sĩ ra rồi hoảng loạn bỏ chạy, cuối cùng thì quyết định giữ lại đứa bé.
Cô ấy không dám ở lại Đà Nẵng vì sợ sẽ để lộ ra manh mối nên chỉ có thể rời đi. Thật ra hôm Ôn Mạc Ngôn tổ chức hôn lễ cô ấy cũng có đến, cô ấy muốn lén xem thử dáng vẻ anh ta lúc kết hôn như thế nào nhưng lại bị bạn của Christie là Vivian phát hiện…
Vivian vẫn luôn căm thù cô ấy, cho nên định lẳng lặng giải quyết cô ấy mà không để cho ai biết, tiện thể giúp Christie giải quyết một tình địch, ai ngờ lại bị Christie phát hiện rồi cứu được cô ấy.
Lúc cô ấy bị Vivian tra tấn, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cũng may là đứa bé vẫn an toàn. Christie tìm bác sĩ đến cứu chữa cho cô ấy, Christie biết cô ấy có thai, chuyện đầu tiên là liên tưởng đến Ôn Mạc Ngôn. Christie không hề mang thai, nhưng cô ta cần một đứa bé để củng cố địa vị của bản thân. Christie cho cô ấy hai lựa chọn, một là bỏ cái thai này đi, hai là để nó trở thành công cụ buộc chặt Ôn Mạc Ngôn của cô ta.
Có một câu nói của Christie khiến cô ấy nhớ lâu nhất.
“Chẳng lẽ cô muốn cả đời con của mình không có được tình thương của bố à? Phải trở thành một đứa con hoang, bị người ta chỉ trỏ, lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn?”
Đứa con hoang…
Ba chữ này đả kích rất mạnh vào sâu trong lòng cô ấy, nguồn gốc đứa con của cô ấy là trong sạch, tại sao lại biến thành đứa con hoang, nhưng đúng là dư luận rất đáng sợ.
Cô ấy có đứa bé này, dù thế nào thì cũng sẽ phải quay về nhà họ Bạch, sớm muộn gì Ôn Mạc Ngôn cũng biết đến sự tồn tại của đứa bé, chỉ cần điều tra DNA là có thể biết được bố của đứa bé là ai. Vào giờ phút ấy, chắc chắn Ôn Mạc Ngôn sẽ chỉ càng điên cưồng hơn mà thôi.
Vì bảo vệ đứa bé trong bụng, sợ Christie làm điều bất lợi gì cho đứa bé, cô ấy chỉ đành đồng ý, cô ta cũng không làm khó cô ấy, cũng không hạn chế sự tự do của cô ấ) Cô ấy tin tưởng bản thân mình, dù gì thì cô ấy cũng bỏ qua nhiều thứ như vậy vì Ôn Mạc Ngôn, làm sao có thể để tất cả những chuyện đó trở nên vô ích? Vì thế, trong một năm này, cô ấy cam lòng trói buộc chính mình. Cô ấy ở lại Lon don, ngay tại nhà mẹ đẻ của Christie.
Gần anh ta nhất, cũng… xa anh ta nhất.