Đây là cái logic quỷ gì, chẳng lẽ cô ấy học nấu cơm không tốt sao?
“Em quên hết tất cả những gì đã học đi cho anh, học nghệ không tinh cũng đừng có lấy ra để mà mất mặt xấu hổ, em không sợ người khác ngộ độc thức ăn hả?”
“Bọn họ ăn rất ngon mà..”
“Vê sau đừng có mà múa rìu qua mắt thợ, cũng không ngại mất mặt. Phụ nữ không biết nấu cơm không đáng sợ, đáng sợ chính là không thể nấu còn đắc ý khoe khoang bốn phía, cho người ta ăn loạn.”
“Hả… Ôn Mạc Ngôn, mẹ nó anh thì giỏi lắm sao?”
Cô chỉ nói một câu đã bị anh ta bất lực đáp lại.
Cô ấy biết nấu cơm thì trêu ai ghẹo ai? Nấu không ngon thì đắc tội người nào?
“Dù sao về sau cũng không cho phép em nấu nữa”
Ôn Mạc Ngôn âm u nhìn cô ấy, giống như cô ấy mà dám nói một chữ “không” thì sẽ liều mạng với cô ấy.
Cô ấy bu môi, coi như anh ta hung ác.
“Vâng vâng vâng, em không làm nữa được chưa! Anh cứ chậm rãi rửa chén đi, cho anh đau chết đi!”
Bạch Minh Châu vốn đang vô cùng đau lòng, bây giờ mới biết đau lòng đều cho chó ăn.
“Như vậy còn tạm được.”
Ngữ điệu của Ôn Mạc Ngôn cũng hòa hoãn.
Cô ấy đi xem tỉ vi, mà rất nhanh anh ta đã thu dọn xong phòng bếp rồi đi vào phòng ngủ, có vẻ là muốn thay băng.
Cuối cùng cô ấy cũng không nỡ hung ác, vẫn phải đi xem một chút, từ khe cửa dáo dác nhìn vào.
Anh ta tháo băng gạc, toàn bộ tay phải đỏ một vùng, vết thương vừa mới khép lại, bởi vì dính nước mà mềm ra rồi chảy máu, anh ta lau sạch ngay tại chỗ.
Cô ấy nhìn mà đau lòng, còn anh ta chỉ hơi nhíu mày một chút, chỉ thế thôi. Cô ấy không đành lòng, lên tiếng nói: “Để em giúp…
Cô ấy đẩy cửa đi vào, dịu dàng nói, lúc đầu một bụng tức giận, nhưng khi nhìn thấy bàn tay bị thương của anh ta lại lập tức mềm lòng.
Nếu không phải vì anh ta nấu canh gà cho cô ấy thì cũng sẽ không biến thành dạng này.
Ôn Mạc Ngôn không từ chối, cô ấy lấy thuốc mỡ và băng gạc, bắt đầu cẩn thận sát trùng và bôi thuốc cho anh ta.
Anh ta không nhúc nhích, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Cô ấy sợ anh ta đau, không nhịn được tiến tới thổi thổi.
Thật ra thổi thổi căn bản là vô dụng, nhiều khi chỉ là an ủi tâm lý mà thôi.
Nhưng cô ấy đã quen rồi, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, bị thương Nguyên Doanh sẽ bôi thuốc cho cô ấy rồi thổi thổi, nói với cô ấy thổi thổi là hết đau.
Mãi cũng thành quen, cô ấy cẩn thận thổi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thổi thổi, đau đớn biến hết đi”
“Ngây thơ.”
Ôn Mạc Ngôn buồn cười nói, ngước mắt nhìn về phía phương xa.
Trên thực tế, trái tim đã sớm mềm nhũn, nhưng chỉ sợ cô ấy trông thấy mà thôi.
Cô ấy trừng mắt nói: “Anh quản em à! Làm sao anh không đau chết đi chứ?”
Cô ấy cố ý mỉa mai.
“Những tổn thương mà anh từng phải chịu đựng còn hơn thế này, cái này… Vẫn chưa đau lắm”
“Làm sao? Anh bị trúng đạn hay bị dao chém vậy?”
“Em làm anh đau.”
Ôn Mạc Ngôn nặng nề phun ra bốn chữ: “Cho dù là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, vẫn có thể khiến anh tổn thương rất lâu. Những gì trước kia… Đều không thể hàn gắn lại được.
Bạch Minh Châu, em đúng là một đao phủ ưu tú. Có phải bởi vì em mang trong mình dòng máu quân nhân, cho nên mới có thể tra tấn người khác như vậy không?”
Bạch Minh Châu nghe vậy, trái tim hung hăng run lên, toàn thân cứng ngắc như sắt Lạnh lẽo…