Ánh mắt của một người bố già sao?
“Anh tới vừa đúng lúc, anh xem con bé đáng yêu biết bao nhiêu.
Đúng rồi, anh cũng được xem như là nửa chú của con bé. Lần đầu tiên gặp đứa nhỏ, có mang quà gì không?”
“Cái gì? Cậu cứ như vậy đòi quà của tôi sao? Cục diện rối rắm này đều là do tôi xử lý hết đó. Mấy ngày này cậu đã buông tay mặc kệ, lại khiến cho tôi mệt muốn chết luôn”
“Tôi đây không phải là chăm sóc cho Cynthia sao? Đồng hồ của anh đâu rồi? Nghe nói là bảo bối mười hai đời của Louis, trân bảo tiếng tăm lừng lẫy của hoàng thất, tặng cho Cynthia là tốt rồi”
Dứt lời, cậu ta trực tiếp bắt đầu ra tay, tháo đồng hồ trên cổ tay Halley xuống, đưa cho đứa nhỏ làm đồ chơi.
“Đồ của lão tổ tông của tôi” Halley trừng lớn mắt.
Bảo bối truyền từ đời này qua đời nọ của Hoàng thất, thế mà lại đưa cho trẻ con làm đồ chơi.
Lão tổ tông mà biết được thì sẽ tức giận đến mức chui ra từ trong quan tài luôn, biến thành quỷ hút máu đó.
“Đừng keo kiệt, đây xem như lễ gặp mặt đi. Qua mấy tháng nữa chính là ngày tròn một tuổi của con bé, nhớ rõ chuẩn bị trước đó, lần này không trách anh nữa”
Halley giống như gặp quỷ mà nhìn cậu ta, thế mà anh ta lại không nói được lời phản bác nào.
Từ khi vào nhà, Diên cũng chưa liếc mắt nhìn anh ta một cái, cứ luôn chơi với đứa bé.
Trong lòng anh ta có chút không thoải mái, anh ta không nhịn được mà nói: “Diên, cậu cũng đừng quên, đứa nhỏ này không phải của cậu, không có một chút quan hệ gì v‹ hết, sớm muộn gì cậu cũng phải trả con bé về thôi. Mặt mũi của đứa bé này cực kỳ giống Hứa Trúc Linh, trừ phi cậu che giấu cả đời, nếu không không có khả năng không bị người khác phát hiện ra”
Lời này vừa nói ra, không khí đều ngưng lại vài phần.
Độ ấm bên trong đóng băng lại trong nháy mắt.
Động tác của cậu ta cứng ngắc một hồi, rồi mới xoay người lạnh lùng nhìn Halley.
“Tôi có thể giấu cô ấy cả đời” Lời này, từng chữ đều có lực.
“Tôi không hiểu, cậu trộm đứa bé của người ta làm gì chứ? Cho rằng như thế là có thể cản trở hạnh phúc của người ta sao? Hai đứa ba đứa.
Thủ đoạn này của cậu không khỏi quá tỉ tiện rồi chứ? Cậu và Lucia có gì khác nhau đâu? Lucia còn biết nói cho người ta, đứa nhỏ có thể bị đoạt lại hay không thì phải xem bản lĩnh của Cố Thành Trung”
“Nhưng cậu đây thì được xem là gì chứ? Cướp lấy đứa bé đi, không nói một lời, cho răng chuyện gì cũng chưa từng xảy ra hay sao? Hay là trong lòng cậu hiểu rõ, cho dù cậu có giết Cố Thành Trung đi thì cậu cũng không có được Hứa Trúc Linh, cậu muốn tìm một người phục chế ở bên cạnh, nuôi dưỡng thành kế hoạch hả?”
“Câm miệng”
Lời này đã chọc giận Diên, khiến cho sắc mặt cậu ta cực kỳ khó coi.
Cậu ta cũng không nghĩ xa như vậy, cái nhà này tan rã, đã không có được diện mạo như ngày xưa nữa rồi.
Trước kia cứ cách mấy tháng là còn tổ chức bữa tiệc, ít nhất bên ngoài nhìn vào thấy vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ, ngay cả bản lĩnh ở bên ngoài cũng mất rồi.
Một nhà bốn anh em, chết hết ba người, chỉ còn có một mình cậu ta là còn sống.
Bố chán ghét tôi lừa anh gạt, đã chọn một hòn đảo mà sinh sống với mẹ ở trên đó.
Trong lâu đài đông đúc này, cao ốc cao chót vót, nhưng tới đêm, rất nhiều tòa thành cũng không bật đèn, bởi vì không có ai ở cả.
Giống như là một đám ác ma, muốn cắn nuốt cậu ta hầu như không còn.
Quả thật đứa bé này rất phiền toái, nhưng lại ngoài ý muốn mà mang đến náo nhiệt.