"Tôi sợ bà bồi thường không nổi đâu.
Hứa Trúc Linh nhìn cũng không nhìn chi phiếu bà ta dua toi.
Người kia nghe vậy, không nhịn được cười ra tiếng. "Em gái, nói mạnh miệng cũng đừng có nói đến đầu lưỡi chứ, cô cần phải thấy rõ ràng mấy con số không này!" “Chẳng lẽ bà còn có thể cho tôi ba mươi lăm tỷ sao?" “Ba mươi lăm tỷ? Trong camera chỉ có một chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ mà thôi, tôi thấy cũng chỉ có mấy trăm triệu là cùng, cho cô ba trăm triệu là đủ rồi. Không nghĩ tới các cô còn rất giỏi lừa tiền cơ đầy, lại muốn đến ba mươi lăm tỷ, nằm mơ dit"
Người phụ nữ giống như nghe được chuyện cười vẻ mặt vô cùng khinh bỉ.
Bạch Minh Châu thấy thái độ này của bà ta, lừa giận bốc lên đến đỉnh đầu, đang chuẩn bị xắn tay áo lên, giáo dục bà ta làm người thật tốt, không nghĩ tới người ngồi bàn bên cạnh lại tới. “Tôi nhất được một chiếc nhẫn, là của các cô sao?"
Trong tay cô ta cầm chiếc nhẫn kim cương màu hong.
Hứa Trúc Linh vội vàng tiến lên, cẩn thận đeo lại trên tay, liên tục cảm ơn. "Không cần khách khí, tôi thấy hai người cãi nhau, cho nên tìm kiếm thử. Cô... cô là cô Hứa Trúc Linh phải không? Gần đây tôi vẫn xem tin tức, đây là nhẫn đỉnh hôn mà anh Cổ Thành Trung tặng cho cô sao?" Cô gái kia cẩn thận nói. "Um." "Vậy thật sự phải chúc mừng rồi, đây là danh thiếp của tôi, cô có thể nhận không?" “Có thể chứ, thật sự rất cảm ơn cô "Không có việc gì không có việc gì, tôi nên làm thôi. Cô đẹp hơn trên mạng nhiều đấy, đúng là hai người nhất định phải hạnh phúc nha. Thật ra tôi là fan của hai người, luôn ủng hộ hai người
Cô gái có chút kích động, không ngừng khua tay mùa chân làm động tác cố lên,
Bạch Minh Châu đụng vào cánh tay của Hứa Trúc Linh: "Cũng được lắm nha, trong thời gian ngắn như vậy mà đã có fan luôn rồi sao?" "Thật tốt thật tốt, nhẫn tìm được rồi, nếu không tới thật sự không có cách nào ăn nói với Cổ Thành Trung ca."
Cô nhìn chiếc nhẫn, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người phụ nữ kia bị gạt sang một bên nên cảm thấy hơi mất mặt
Bà ta ho khan một tiếng, nói: "Nhẫn này tìm được không phải lúc, nếu không các người có thể lấy không ba mươi lăm tỷ của tôi rồi. Đây là một khoản tiền lớn, có thể cho các người ăn vài trăm bữa ở đây đấy. Lại còn lừa một khoản tiền lớn nữa chứ
Bà ta nở nụ cười châm chọc, trào phúng nói. "Xin lỗi, chút tiền này của bà tôi còn chưởng mắt. Nếu như chiếc nhẫn này thực sự không tìm thấy, tôi cũng sẽ không từ bỏ ý định lấy tiền của bà đâu. Nếu đã tìm được đồ, vậy phiền bà thanh toán món điểm tâm ngọt trên bàn của chúng tôi. Tôi không thích thúc ăn mà người khác dùng tay chạm qua, rất bằn khuôn mặt của người phụ nữ kia tức giận thành màu gan heo, nửa ngày cũng không thốt ra lời
Lập tức, Hứa Trúc Linh đổi giọng: “Thôi bỏ đi, tôi cũng không quan tâm đến tiền điểm tâm ngọt này. Nhân viên phục vụ, cấm món tráng miệng này đi đổ thùng rác cho lợn ăn đi.
Cho lợn ăn...
Đây không phải là nói con trai cô ta là lợn sao?
Người phụ nữ lập tức nổi điên, tức giận tiến lên hai bước, muốn đẩy Hứa Trúc Linh ra, chất vấn cô là có ý gi.
Nhưng Hứa Trúc Linh đã sớm có phòng bị, dễ dàng né ra.
Nhân viên phục vụ thấy thế, lập tức tiến lên hòa “Ở đây không thể đánh nhau, hai vị có chuyện gì giải: từ từ nói." “Chỗ này cũng coi như là nhà hàng cao cấp, sao có thể để cho một người không có gia giáo như vậy vào chứ? Các người mau đuổi cô ta đi đi, nếu không tôi nhất định sẽ khiếu nại các người "Vâng vâng vâng, hai vị không thoải mái chúng tôi đều rõ, chúng tôi lập tức xin chỉ thị quản lý của chúng Nhân viên phục vụ cũng tỏ vẻ rất bất đắc đi, lập tức gọi điện thoại cho quản lý, rất nhanh đã có kết quà. "Xin lỗi, xin lỗi."
Nhân viên phục vụ đi tới, cúi đầu khom lưng liên tục nói những lời này.
Cuối cùng anh ta đi tới trước mặt Hứa Trúc Linh, người phụ nữ kia có chút đắc ý, cho rằng nhân viên phục vụ muốn mời các cô rời đi.
Nhưng không phải “Xin lỗi cô Trúc Linh, làm cho cô sợ hãi rồi. Quản lý biết chuyện ở đây rồi nên đã gởi lời xin lỗi sâu sắc nhất đến cô. Chúng tôi sẽ không tính tiền bàn ăn này, đồng thời mời các cô lên trên lầu, tầm nhìn ở đó là tốt nhất, có thể nhìn thấy tòa nhà cao nhất thành phố này. “Không cần đầu, chúng tôi cũng sắp ăn xong rồi, không cần phiền toái như vậy. "Không phiền đâu ạ, đây là lỗi của nhà hàng chúng tôi, gây phiền phức cho cô, xin lỗi cô ạ. "Không sao cả, cũng không có gì, chúng tôi ăn xong lập tức đi ngay. Bà ta... Nổi bà ta trông con cho tốt, đừng để con chạy lung tung, ăn đồ ăn lùng từng là "Vàng vàng vàng, chúng ta sẽ xử lý
Nhân viên phục vụ trấn an Hứa Trúc Linh, họ trở lại chỗ ngồi, sau đó nhân viên phục vụ nhanh chóng "mời" người phụ nữ kia ra ngoài.
Lúc người phụ nữ rời đi còn không hiểu lý do gì cả.
Bạch Minh Châu không nhịn được nở nụ cười, cảm thấy thật sảng khoái.
Đối với biểu hiện của Hứa Trúc Linh, cũng là kinh ngạc đến cực điểm.
Nếu cô không phản kháng, Bạch Minh Châu cũng không bất ngờ.
Cô ấy chỉ là không nghĩ tới, Hứa Trúc Linh lại có thể cư xử tháo đảo như vậy.
Từ đầu tới cuối, xử lý hòa hợp, lưng cũng chưa từng uốn cong. “Trúc Linh, cậu thật sự thay đổi rất nhiều. “Sao lại nói như thế “Trước kia cậu sẽ không mạnh mẽ như vậy, cậu sẽ nghĩ rằng sự tình có thể giải quyết thì không cần làm lớn chuyện. Nhưng bây giờ, cầu trường thành chứng chạc hơn rất nhiều, cũng thẳng lừng, không còn tự ti như trước nữa. Cậu trước kia, xinh đẹp thiên lượng lại thiếu một chút tự tìm
Cũng không có cách nào, ở trước mặt Có Thành Trung áp lực quá lớn, không thay đổi mạnh mẽ một chút thì sẽ bị người ta khi dễ đến chết thôi. Tớ cũng không phải kẻ ngốc, tớ cũng không cần làm khổ chính minh đầu. "Cậu mạnh hơn tớ nhiều, tớ chỉ muốn đánh nhau, tốt nhất là đánh cho đối phương răng rơi đầy đất. Sau khi về nhà ngay cả mẹ cô ta cũng nhận không ra cô ta là tốt nhất.
Các đốt ngón tay của Bạch Minh Châu động đậy, đến bây giờ cũng còn chút không thoải mái.
Người như thế chính là thiếu dạy dỗ, đánh một trận thì mới rút ra bài học được. "Đời này ghét nhất là bọn trẻ con nghịch ngợm, đều là do phụ huynh giáo dục không tốt. Sau này tớ có con, tớ nhất định phải giáo dục nó thật tốt. “Hay là... định hôn ước từ nhỏ cho con chúng ta đỉ? Một nam một nữ thì thành vợ chồng, nếu như là hai đứa con trai thì làm gay, hai đứa con gái thì làm les di “Bạch Minh Châu, cậu muốn tớ giết cậu sao?". "Ha ha, nói đủa thỏi Ăn cơm ăn cơm đi, nói chuyện không đầu một hồi, tớ lại muốn gọi thêm vài món nữa để thỏa mỏm đấy!”
Hứa Trúc Linh ăn xong rồi cùng với Bạch Minh Châu đi dạo phố mưa đổ một lát, bởi vì đó quá nhiều nên họ dự định đưa đến chỗ của Cổ Thành Trung.
Bởi vì ở đây cách Tập đoàn J&C rất gần, đợi lát nữa bảo anh lái xe đưa họ về luôn.
Các cô đặt túi lớn túi nhỏ trong phòng nghỉ, đang nằm nghỉ ngơi, không ngờ bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc. "Ông xã! Anh phải giúp em trút giận, hôm nay em gặp hai con nhóc, bị bọn họ khi dễ ức hiếp một trận luôn đấy!" “Em lại làm sao vậy, anh còn đang bàn chuyện hợp tác, sao em lại chạy tới đây, thật không hiểu quy củ gì cả!" "Nếu ông Tuấn đây có việc, vậy ông cứ làm việc trước đi, đúng lúc tôi cũng có chút việc riêng."
Cổ Thành Trung từ phòng họp đi ra, thấy người phụ nữ kia tìm đến nên tùy tiện tìm một cái cớ
Ông Giang Thanh Tuấn gật đầu: "Vậy đợi lát nữa chúng ta bàn bạc chi tiết sau, hy vọng hôm nay có thể hoàn toàn thực hiện được hợp đồng, tôi cũng rất mong có thể hợp tác với cậu Thành Trung "Được, vậy gặp sau
Có Thành Trung nở nụ cười rồi gật đầu, sau đó mỗi người đi một ngày.
Anh nghe thấy Hứa Trúc Linh đến, liền đi vào phòng nghỉ. "Sao em lại tới đây?" “Mua rất nhiều thứ, em không mang về được, nên tìm tài xế miễn phí.
Hứa Trúc Linh thành thật nói: "Bên ngoài... là khách hàng sao?" “Ừm, kết nối với thị trường của nước M, đây là giám đốc điều hành khu vực Đông Á của tập đoàn đối phương, tới đây bàn bạc hợp tác."
Hứa Trúc Linh vừa nghe đến mấy chữ "giám đốc điều hành", sợ đến mức run rẩy cả người.
Vừa nghe là biết một nhân vật lớn rồi.
Minh sẽ không phá hỏng việc làm ăn của Cô
Thành Trung chứ?