“Tại sao có thể như vậy?”
“Cô biết nhà họ Dương từ trên xuống dưới có bao nhiêu người ư?”
“Nhiều……nhiều ít?”
Thời điểm hỏi câu này, Hứa Trúc Linh có thể nghe được răng của mình đang run lên cầm cập.
“Tổng cộng, hai mươi bảy người!”
Hứa Trúc Linh hoảng sợ khi nghe con số này.
Cái này chính là giết cả nhà diệt khẩu.
Đây tuyệt đối không phải Ngôn Phúc Lâm ra tay, Cố Thành Trung cũng không thể nhanh như vậy mà nhận được tin tức, là ai đã gây họa cho nhà họ Dương.
Vốn dĩ Dương Việt bị hôn mê ở nước ngoài, sau đó lại bị người ta đánh lến, bây giờ cả nhà lại bị giết hết.
Hứa Trúc Linh không dám nghĩ sau, bởi vì cô cũng không thể đoán được bất luận khả năng gì, chỉ cảm thấy rất đáng SỢ.
Buổi chiều bọn cô mới từ nhà họ Dương trở về, buổi tối không còn một người.
Những người trước đó còn mắt đỏ, ồn ào không ngớt người tươi cười sống khỏe, vậy mà bây giờ nói không có sẽ không còn.
“Trúc Linh, việc này thật là kì quái, chúng ta chân trước mới bước đi, chân sau nhà họ Dương đã xảy ra chuyện, đối phương không chỉ đơn giản nhắm vào nhà họ Dương, mà vấn có liên quan đến chúng ta, ai cũng không thể nói rõ. Vừa mới nãy thư kí gọi điện thoại cho tôi, nhà họ Dương gặp chuyện không may, tất cả camera giám sát xung quanh đều hỏng hết, cho nên hình ảnh mà chúng ta xuất hiện cũng không có chụp được, điều này cũng giúp cho chúng ta giảm bớt đi không ít phiền phức.”
“Giám sát và điều khiển xung quanh điều hỏng? Anh xác định?”
“Đúng.”
“Nếu như chỉ là giết người diệt khẩu, chỉ cần hủy camera giám sát của nhà họ Dương là tốt rồi, vì sao lại xử lí hết camera xung quanh?”
“Đối phương là vì suy nghĩ không muốn chúng ta bị liên lụy, dù sao thời gian xảy ra vụ án, chúng ta là người khả nghi nhất. Dù mọi chuyện không có gì, nhưng truyền thông lại thêm mắm thêm muối, khó tránh khỏi sự phiền toái.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy cảm thấy đối phương tâm tư rất kín đáo. Ngay cả bản thân sai một chút cũng không có, làm việc sạch sẽ, còn thuận tiện bớt đi phiền toái cho bọn họ.
Người này thật là đáng sợ.
“Tôi sẽ cử người đi bảo vệ em, em cũng nên chú ý an toàn, là con gái không nên đi lung tung.”
Từ đầu đến cuối người mà Ngôn Phúc Lâm không yên tâm vấn là cô.
Hứa Trúc Linh liên tục gật đầu, cũng hiểu được nhưng cũng âm thầm đau đầu.
Người này che dấu rất tốt, rốt cuộc là người tốt hay người xấu, giết cả nhà nhà họ Dương như vậy thì có lợi gì.
Cho dù là thiên cừu đại hận cũng không thể ác độc như vậy?
Cô trở lại phòng bệnh, trong lòng cũng không yên, đi ngủ toàn gặp ác mộng.
Cô mơ thấy cơ thể vợ chồng nhà họ Dương bị đốt trụi, nửa đêm giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, tất cả điều là mồ hôi lạnh.
Cô nhìn thấy Châu Vũ đang ngủ, nhẹ nhàng thở dài, cũng không biết ngày mai nên nói như thế nào.
Tin tức chấn động lớn như vậy, cô ấy không có khả năng không biết.