“Hả?” Cô nghi ngờ nhìn anh: “Cố Thành Trung, từ lúc nào mà anh học được cái tật nói dối không chớp mắt đấy, vậy mà dám nói yêu anh là truyền thống tốt đẹp hả?”
“Lẽ nào không phải đang đề xuất chế độ một vợ một chồng, gia đình hòa thuận à?”
“Hả?” Nghe vậy, cô cũng không còn lời nào để phản bác.
“Cho nên, yêu anh là truyền thống tốt đẹp, cần phải giữ gìn sao?”
“…”
Cô cạn lời, không thể phản bác.
“Em nói không lại anh.”
“Anh chỉ nói sự thật, nên em không nói lại anh được.” Anh cười, lấy khăn giấy lau khóe miệng của cô.
Buổi tôi cô đã ăn không ít nhưng hệ tiêu hóa của cô rất tốt, bụng cô bây giờ đã đánh trống biểu tình rồi.
Sau khi ăn xong, không ngờ ông chủ lại bưng ra một phần nữa, cười nói: “Hôm nay chỗ tôi còn lại vài cái, cũng không muốn bán nữa, bên trong là nhân rau thái với thịt, ăn rất ngon, hai người thử xem.”
“Ông chủ, chú đang kinh doanh, chắc không sập tiệm đâu nhỉ.”
“Ha ha, thấy hai người yêu thương nhau, tôi cũng rất thích, cho nên tình nguyện mà.”
Cô nghe vậy, định hỏi gia đình bác không hòa thuận sao? Nhưng nghĩ lại thì hỏi vậy quá thẳng thắn rồi, nhỡ gia đình bác ấy có chuyện, mình nói vậy khác nào chọc vào vết thương của người ta nhỉ?
Cô cười cười, vẫn trả tiền.
Sau khi ăn xong hai người lên xe, đem cho Khương Anh Tùng một ít bánh.
Anh ta thật sự không thích ăn cái này, khẩu vị của anh ta cũng na ná Cố Thành Trung, có lẽ là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Nhưng mà anh đã bị cô điều chỉnh lại rồi, có lẽ bây giờ món gì anh cũng ăn được mất.
Về đến nhà, anh bảo Khương Anh Tùng đưa cho Tiết Mộc Khê 30 tỷ coi như tiền thù lao.
Cô biết đây là tiền thù lao của cô ta, dẫu sao phi vụ này cũng khó như vậy mà anh vẫn không từ bỏ, chắc chắn lợi nhuận không nhỏ.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến sự ngốc nghếch của bản thân, giữ tình địch ở bên cạnh tận hai tháng, chỉ hận không thể đào cái huyệt mà chôn luôn bản thân. Sau này cô phải phòng cháy phòng trộm phòng giáo viên.
Cố Thành Trung định để Khương Anh Tùng tìm cho cô một giáo viên dạy thêm mới, lần này chọn nam đi.
Nhưng lại bị cô từ chối: “Đừng tìm nữa, nhan sắc của anh thu hút cả nam lẫn nữ. Em không muốn có một tình địch là đàn ông đâu, cứ dựa vao bản thân thì hơn. Thông tin trên sách vở Tiết Mộc Khê cũng dạy cho em rồi, em cũng hiểu rồi, lần này sẽ không dựa vào ai hết, em sẽ dựa vào bản thân, em không muốn bị người ta coi thường nữa, tuy rằng đây không phải sở trường của em, nhưng em sẽ không để nó trở thành sở đoảng đâu, sẽ không để người ta có lí do để công kích.”
“Là vợ chưa cưới của anh, tinh thần giác ngộ của em rất cao đó, anh có tin em có thể chiến thắng chỗ toán cao cấp này không?”
Cô làm ra vẻ đáng thương nhìn Cố Thành Trung, bây giờ cô rất cần dũng khí.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cằm gác lên đầu cô nói: “Anh luôn tin tưởng em, chỉ có em là không chịu tin bản thân mình thôi. Anh thấy em cái gì cũng tốt, có biết không?”
“Ai, em không nên hỏi anh mới phải. Anh Tùng, anh thấy em có thể hàng phục chỗ đề khó này không?”
“Dựa vào IQ của cô Trúc Linh…”
Thì khó đó…
Khó ngang lên trời.
Nhưng anh không dám nói.
Anh ta có thể cảm thấy ánh mắt sắc bén của Cố Thành Trung đang chiếu thắng sau lưng mình, khiến nội tâm anh ta run rẩy.
Anh ta run run rồi lập tức nói: “Dựa vào IQ của cô Trúc Linh thì chắc chắn không có vấn đề, tôi tin cô nhất định có thể làm được, cố lên cô Trúc Linh!”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, tự tin tăng vọt.
“Tôi cũng nghĩ mình có thể, không nói nữa, tôi đi tắm rồi học bài đây.”
Tinh thần đấu tranh của cô tăng vọt, Cố Thành Trung nhìn bóng lưng của cô, không kìm được cười lên.
“Sếp, cô Trúc Linh cũng đi rồi, anh đừng cười nữa.”
“Anh nói xem sao vợ tôi lại đáng yêu thế này cơ chứ? Nào là tức giận, làm nũng, tự tin cái nào cũng đẹp cả.”
“Hả…” Nội tâm của anh ta sụp đổ, anh ta có thể từ chối đống cơm chó này không?
Hứa Trúc Linh kể từ tối hôm nay dường như biến thành một con người khác vậy, không còn tham ăn nữa, cũng không theo dõi phim Hàn Quốc nữa, buổi tối Bạch Minh Châu rủ cô chơi game cũng bị cô dùng lời nói chính nghĩa từ chối luôn.
Cuộc sống của cô trở nên phong phú, có khi xuống bếp học cách nấu món mới, khi thì làm bài tập.
Cũng không cần nhờ Cố Thành Trung chọn đề cho mình nữa, cô biết bản thân cần loại tư liệu nào.
Lần này cô thực sự muốn thi bằng kế toán, chứ không phải nói chơi.
Cô bắt đầu xem sách bất kể ngày đêm, tuy rằng thành tích ít tiến bộ, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh rất thương cô, cô không cần phải chu toàn mọi bề chỉ cần cô vui vẻ làm chính mình là được.
Nhưng mà cô lại từ chối rồi.
Cô ngồi lên bàn ở phòng làm việc, hai tay khoác vào cổ anh, đôi chân bó lại dẫm lên chân anh.
“Người sao có thể không nỗ lực chứ, vậy khác gì cá đâu. Trước đây ở nhà họ Hứa, em vẫn nghĩ kể cả mình có nỗ lực đi chăng nữa, thì em cũng như một con cá bình thường mà thôi, không đổi đời được. Nhưng bây giờ em cảm thấy mình như cá chép vậy, có thể vượt Long môn. Từ khi ở bên cạnh anh, em thấy việc gì cũng trở thành có khả năng hết”
“Chồng chưa cưới xấu không thể tả của em ơi, đường đường là chủ tịch của tập đoàn.J&C lại là một soái ca vạn người mê. Em vốn là vịt con xấu xí, một cô con gái riêng không được yêu thương, nhưng bây giờ em đã thay đổi, trở thành mĩ nữ của thủ đô, là con gái nuôi của nhà họ Ngôn: Trước đây em chỉ biết ăn thôi, nhưng bây giờ em còn biết nấu nữa, mọi người ăn đồ em làm, em thấy vui lắm.”
“Tuy rằng vất vả nhưng bất kể thành công nào cũng không tự dưng mà thành. Bây giờ anh đã có chỗ đứng rồi mà vẫn nỗ lực như vậy, em là người phụ nữ của anh sao có thể khiến anh mất | mặt được? Có phải không?”
Cô nói chuyện dõng dạc, nghiêm trang.
Cố Thành Trung ôn nhu nhìn khuôn mặt cô.
Cô bé này lại lớn thêm rồi, khuôn mặt trổ mã ngày càng xinh đẹp.
Đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn anh giống như những vì sao trên bầu trời vậy, rạng rỡ sáng chói.
Thấy anh cứ nhìn mình mà không nói năng gì, cô có chút khó hiểu.
“Sao vậy anh? Nhìn em kì lạ lắm hả?”
“Không có.”
Anh khẽ lắc đầu, bế cô từ trên bàn xuống, để cô ngồi vững trên đùi mình.
Anh ôm cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào hõm vai của cô, nhột nhột.
Cô rụt cổ lại muốn thoát ra nhưng lại bị anh giữ lại.
“Anh muốn ôm em thật chặt.”
“Sao vậy?”
“Bởi vì anh yêu em, cho nên muốn ôm em. Khi anh ôm em, anh cảm thấy rất thỏa mãn. Trước đây chỉ muốn báo thù cho anh hai, nên anh đã bỏ lỡ vô vàn những thứ tốt đẹp trong cuộc sống. Trong mắt anh chỉ có thù hận, anh cảm giác bản thân chỉ sống vì thù hận mà thôi. Nhưng bây giờ, có em bên cạnh, anh rất hạnh phúc.”
“Anh thích em nói chuyện với anh, rất huyên náo. Anh thích nhìn em cười, rất xinh đẹp. Anh thích em làm nũng với anh, thích em giận anh, thích nhìn em khi vui vẻ, chạy toán loạn. Thích em bận rộn trong phòng bếp, bắt anh làm chuột bạch thử đồ ngọt em làm…”
“Nghĩ kĩ thì, thích em quá mất rồi, nhất thời không biết phải nói từ đâu. Có em bên cạnh, anh mới cảm thấy bản thân đang sống, trái tim này mới đập từng nhịp nóng hôi hổi, chứ không phải bao trùm bởi sự tang tóc.”
“Phải làm sao đây, Hứa Trúc Linh, anh không thể rời xa em nữa rồi.”