Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời đó thì không khỏi cảm thấy buồn cho cô ấy.
“Trúc Linh, cậu có cảm thấy tớ rất ích kỷ, cứ chiếm lấy chồng của người khác không chịu trả hay không?”
Cô khẽ nói: “Tớ không biết, chuyện này tớ sẽ đứng về tình chứ không đứng về lý. Tớ biết Christie rất đáng thương nhưng cô ấy chỉ đáng thương ba tháng thôi, còn cậu… Đáng thương cả một đời. Mặc dù tớ không biết rốt cuộc cậu đang che đậy điều gì nhưng tớ có thể cảm nhận được sự đau khổ của cậu”
“Cậu nhất định đã hi sinh bản thân rất nhiều, rất nhiều. Tớ không biết ai là người được lợi nhưng tớ biết cậu là người cảm thấy không thoải mái nhất” “Nhìn thấy cậu và Ôn Mạc Ngôn yêu nhau một cách đau khổ và kiềm nén như vậy thì tớ cũng không dễ chịu gì, vì vậy… Buông thả thì cứ buông thả một lần đi, ít ra thì cậu vẫn biết nhắc nhở bản thân Ôn Mạc Ngôn là người đã có vợ, cậu vẫn luôn không vượt quá giới hạn, thật ra cậu đã xứng đáng với lương tâm của mình rồi, không phải sao?”
“Nghe cậu nói như vậy thì tớ cũng có thể yên tâm mà sống nốt hai tháng này. Tớ đến hỏi cậu cũng là vì có lòng riêng, vì tớ biết, cậu nhất định sẽ đứng về phía tớ”
“Minh Châu, tớ sẽ mãi mãi đứng về phía cậu” Hứa Trúc Linh nói rõ ràng từng chữ một: “Thật ra trong lòng mỗi người đều có một tiêu chuẩn đo lường đúng và sai riêng nhưng không có ai có thể đảm bảo công bằng tuyệt đối được mà sẽ luôn có tâm lý nghiêng về một bên nào đó. Có lẽ với cậu tớ không thể nào giữ được lý trí, tớ đã nghiêng về cậu nhiều hơn rồi. Vì tớ tin con người của cậu nên tớ bằng lòng tin tưởng và ủng hộ cậu”
“Cảm ơn”
Bạch Minh Châu nghe xong những lời đó thì cảm động đến không biết phải nói làm sao. Khoảng thời gian này mặt dù ngoài mặt cô ấy tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng thì lại ngổn ngang đủ thứ cảm giác áy náy về đạo đức, cảm thấy bản thân là một người phụ nữ xấu, cướp chồng của người khác.
Nhưng bây giờ có những lời nói đó của Hứa Trúc Linh thì cô ấy đã lấy lại được dũng khí.
Cô ấy chỉ có thể ngang bướng lần này thôi, sau này… Anh ta đã không còn thuộc về cô ấy nữa.
Cô ấy không muốn bản thân phải hối hận, bây giờ chỉ có.
thể đi một bước tính một bước thôi.
Hai người họ dạo khu mua sắm xong thì đến tập đoàn.
Cuối cùng Bạch Minh Châu cũng có thời gian rãnh, lúc này cô ấy mới phát hiện điện thoại mình đã hết pin và tắt máy. Cô ấy vội vàng tìm cục sạc điện thoại rồi nạp điện thì phát hiện Ôn Mạc Ngôn đã gọi cho cô ấy rất nhiều cuộc và còn có cả một tin nhắn.
“Minh Châu, anh chuẩn bị lên máy bay rồi, Thiên Âu bệnh rất nặng, bây giờ nó cần đến người làm bố như anh, anh buộc phải quay về ngay, một mình Christie không chăm sóc xuể.
‘Yên tâm, anh sẽ quay lạ Bạch Minh Châu nhìn thấy tin nhắn đó thì tim đập lên thình thịch.
Ôn ấu Khiêm là con của hai người họ, mới vừa được ba tháng tuổi.
Cô ấy gọi điện lại cho anh ta theo bản năng nhưng lại không có ai nghe máy.
Cô ấy quên mất là lên máy bay thì phải khóa máy.
Cô ấy chỉ có thể gõ tin nhắn và gửi đi “Đến nơi thì nhớ báo bình an cho em biết, ngoài ra… Con thế nào rồi, có nghiêm trọng không? Nếu như nghiêm trọng thì anh không cần phải gấp gáp quay lại, con cái cũng là trách nhiệm của anh, anh có thể không yêu Christie nhưng dù sao thì con cái cũng là máu thịt của anh, phải chăm sóc nó cho đàng hoàng”
Bạch Minh Châu gửi tin nhắn xong thì thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, cô biết bay qua lại giữa hai nước thì phải mất đến bốn tiếng đồng hồ, anh ta không thể nào trả lời tin nhắn nhưng cô ấy vẫn thấy không yên tâm.
Hứa Trúc Linh nhìn ra được sự lo lắng của cô ấy, không kiềm được nên hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Tớ… Tớ không sa: anh ấy đã về London cho lắm”
Con của Ôn Mạc Ngôn bị bệnh rồi, Tớ… Tớ thấy không được yên tâm “Cậu không yên tâm chuyện gì? Sợ Ôn Mạc Ngôn không quay lại sao?”
“Không phải, tớ sợ…”
Cô ấy nói đến đây thì đột nhiên dừng lại.