Tôi là người tình bí mật không danh phận của anh, hay là… người thương mà anh không nỡ lòng dứt bỏ?
“Ở bên cạnh anh, tôi có thân phận gì, địa vị gì, anh sẽ cho tôi những gì?
Phó Thiết Ảnh ạ, anh chưa bao giờ từng thực sự suy nghĩ kĩ càng về những câu hỏi này hay sao?
“Anh không cho tôi được cái gì thì tại sao lại muốn cứu tôi? Chẳng qua là chết mất một người tình thôi mà, anh còn có thể gặp được người tốt hơn.
Phụ nữ dịu dàng, ngoan ngoãn, biết điều hơn tôi nhiều lắm, việc gì anh cứ phải nhập nhằng với tôi?”
“Tôi… đừng ép tôi!” Anh ta nghẹn lại một lúc lâu, mãi mới khẩn thiết hét lên được mấy tiếng.
“Phó Thiết Ảnh ạ… muốn cứu người cũng phải nêu ra được lí do chứi”
Châu Vũ ngao ngán bất lực.
Đợi anh ta mở lòng ra, thấy được những suy nghĩ chân thật trong tâm trí mà khó đến vậy sao?
Anh ta chọn cách im lặng, có những lời rõ ràng đã ra gần đến miệng nhưng không sao thốt ra được.
Như thể có viên nham thạch nóng bỏng mắc kẹt trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được, đau khố vô cùng.
Đã mấy lần ấp úng định nói ra nhưng không sao nói được thành lời.
Nắm tay cứ siết chặt rồi lại buông, lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu lâu trôi qua.
Châu Vũ dần dần mất đi kiên nhẫn, đến cuối cùng chỉ còn lại nỗi thất vọng ngập tràn.
Cô ấy tưởng rằng dùng cách ép buộc thì anh ta sẽ thừa nhận mình.
Thế nhưng rốt cuộc vẫn xôi hỏng bỏng không.
“Phó Thiết Ảnh, có phải anh định đợi đến khi tôi chết rồi, mới nhận ra… tình cảm anh dành cho tôi không? Gái anh cần không chỉ là một người tình? Có phải… thực sự đợi đến khi tôi chết đi, anh mới nói được một câu… Anh yêu em hay không?”
Khi nói những lời này, giọng cô ấy cô run run nghẹn ngào, từng lời từng chữ như tiếng sấm rền đập mạnh vào nơi thắm sâu trong tâm trí, khiến anh ta ngây dại.
“Phó Thiết Ảnh, đừng làm hại đứa trẻ đó, con bé không có tội tình gì, Phó Minh Tước cũng không sai. Tất cả đêu do tôi cam lòng tình nguyện, bởi vì… tôi không muốn làm người tình của anh.
Lòng tham của tôi muốn có nhiều hơn nữa, tôi muốn có danh phận, tôi muốn có lí do, tôi muốn một tình yêu có thể công khai. Còn anh… tối tăm bẩn thỉu, khiến cho tôi trước sau đều có địch. Ở bên anh, tôi phải làm trái lương tâm của mình, vờ như không hay biết những chuyện ghê tởm mà anh làm.
“Không ở bên anh thì anh lại không thể buông tha cho tôi.
“Vậy nên, không phải Phó Minh Nam muốn giết tôi mà là bản thân tôi muốn chết! Vả lại, tôi với anh trong sạch thị tại sao anh lại lo lắng việc Phó Minh Nam sẽ xuống tay với tôi? Anh không có trái tim, sẽ không có tình cảm, tôi chẳng là gì hết. Chẳng qua là tôi đã làm thật trong màn kịch giả vờ này mà thôi, để thua mất thân xác, thua cả tình cảm.
“Phó Thiết Ảnh, nếu như anh dám động tới một sợi tóc của đứa trẻ đó, tôi có làm ma cũng sẽ không tha thứ cho anh! Tôi sẽ hận anh, hận rằng anh đã mất hết nhân tính, đến trẻ con cũng không buông tha. Làm người bỉ ổi cũng có giới hạn thôi, đừng để tôi xem thường anhl”
Nói rồi, Châu Vũ không cho anh ta bất cứ cơ hội nào để hồi đáp, thẳng thừng kết thúc cuộc gọi. : Phó Thiết Ảnh siết chặt chiếc di động, vẫn giữ nguyên tư thế nghe máy, mãi không trở về được trạng thái bình thường.
Còn ở phía đầu bên kia điện thoại, trạng thái căng thẳng của Châu Vũ trong khoảnh khắc khi cô cúp máy bỗng chốc tựa như đàn đứt dây, toàn thân yếu ớt ngã ra ghế sô pha.
“Thế nào?” Phó Minh Tước sốt sắng hỏi.