“Trước kia em ngây thơ hồn nhiên, đó là điều mà anh ao ước mà không thể đạt được, cho nên anh vẫn luôn cẩn thận bảo vệ em. Khi đó, trong lòng thêm xem em như là điều thuộc về riêng anh, bởi vì em thật sự quá bé nhỏ, chỉ cần nép ở phía sau lưng anh mà tận hưởng ánh mặt trời là được rồi.”
“Sau đó, em không cần anh nữa…
Không, em vẫn cần anh, nhưng cũng trở nên độc lập mạnh mẽ. Em khiến cho anh có cái nhìn mới về em, cũng để cho anh… Mỗi ngày đều yêu em, loại cảm giác này rất tốt, mỗi ngày tình cảm dành cho em đều lớn hơn một chút.”
“Anh yêu em ở tuổi mười tám đầy trong sáng, cũng yêu tuổi hai mươi mốt hiểu rõ đúng sai của em, yêu mọi dáng vẻ trong tương lai của em.”
“Không biết liệu em có từng yêu anh không, liệu em có muốn nắm tay anh cùng nhau đồng hành.”
“Vào lần đầu em gặp anh, anh đã đủ tốt rồi.” Cô mím môi, suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Mấy năm gần đây lại càng điềm đạm, hấp dân hơn. Điểm thu hút em nhất vân là em không yêu anh thêm lần nữa, mà là càng ngày càng yêu anh hơn.”
“Càng ở cạnh anh, càng bị những ưu điểm của anh thu hút, hào quang sẽ chỉ lớn hơn mà không bị tắt đi. Cố Thành Trung, nếu như lần này anh rút lui, chắc chắn sẽ khiến cho em cảm thấy thất vọng, thậm chí còn xem thường anh.”
Cô vô cùng nghiêm túc nói.
Giữa vợ chồng có hai loại kiểu mẫu sống chung, lần lượt chính là yêu, còn có một loại khác chính là hôm nay yêu nhiều hơn ngày hôm qua một chút, ngày mai lại có thể yêu càng nhiều hơn so với ngày hôm qua.
Một mảng tình yêu đã trào ra khỏi lồng ngực từ lâu. : Cố Thành Trung ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt cằm ở trên trán cô.
Bàn tay xuyên qua mái tóc của cô, vuốt ve nhẹ nhàng, cười thành tiếng.
“Trúc Linh, cuộc đời này lấy được người vợ như em, anh chết cũng không hối tiếc”
“Cố Thành Trung, cuộc đời này được trở thành vợ của anh, dù em có chết cũng không cảm thấy hối tiếc.”
Cô dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, từng chữ từng chữ đều trau chuốt trả lời anh.
Cố Thành Trung cảm thấy điều may mắn nhất trong cuộc đời này của mình chính là chọn Hứa Trúc Linh ở tuổi hai mươi tám tuổi đã sớm rửa sạch những hào nhoáng của tuổi trẻ.
Anh đã sớm không để vào mắt những cô gái khôn khéo ngoài kia.
Anh đã quá lớn mạnh rồi, không cần phải dựa vào phụ nữ để giúp mình mưu tính bất cứ điều gì.
Khi đó trong lòng của anh vô cùng tăm tối, điều anh cần nhất chính là một vùng thiên đường vui vẻ. : Đúng lúc, Hứa Trúc Linh lại chính là một vùng thiên đường kia.
Mà bây giờ anh đã ba mươi hai tuổi, tâm tính điềm đạm, làm việc có phương pháp và quy tắc, càng trở nên già dặn kinh nghiệm.
Lúc này điều anh cần chính là một người vợ hiền lành, một người phụ nữ hiểu anh, biết rõ về anh.
Thỉnh thoảng anh cũng có những úc mờ mịt, nhưng khi nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Cô không hiểu cái gì có lợi, cái gì có hại, cô chỉ biết mỗi mình anh mà thôi.
† Yêu một người chính là luôn có suy ính.
Giống như trước kia Cố Thành Trung cần sự đơn thuần của cô.
Hôm nay lại coi cô là tri kỷ.