Lúc đưa lý nước qua, cô ta cố ý khẽ vấp chân, cá người thuận thể ngã vào lồng ngực anh ta.
Ôn Mạc Ngôn cũng vô thức ôm người vào trong lòng. Cái ly văng ra thảm, nước tung tóe khắp nơi.
Cơ thể mềm mại đang nằm trọn trong vòng tay của anh ta.
Cô ta chủ động dùng tay ôm lấy cổ anh ta, ghé đôi môi thơm ngát lại gần.
Anh ta không từ chối, cũng không chủ động.
Chi thấy lúc cô ta định hỗn lên, không ngờ anh ta lại đột ngột đứng dậy, đồng thời đẩy cô ta ngã xuống đất rồi đi về phía cửa.
Anh ta muốn rời khỏi đây.
Sắc mặt của Christie đỏ bừng lên, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy, quát lên: “Ôn Mạc Ngôn, anh dừng lại cho em.”
Anh ta quay lưng về phía cô ta, dừng bước lại “Anh còn có chuyện khác, anh về trước “Rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không? Em đã làm đến thế rồi mà anh có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra ư? Em biết anh không muốn cưới em. Như vậy cũng không sao cả, em cũng không mong chúng ta có thể đi xa đến vậy. Nhưng còn tình dục thì sao? Em muốn lên giường với người đàn ông mà mình đã yêu thương nhiều năm cũng là sai à? Em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm, cũng sẽ không nói một lời nào trước mặt bố. Sau này em càng sẽ không dùng nó làm thử uy hiếp anh để buộc anh phải cưới em hay gì đó.”
“Xin lỗi, anh thật sự có việc bận.” Anh ta không thèm quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói.
“Ôn Mạc Ngôn, em đã cam đoan như vậy mà anh vẫn cự tuyệt em sao? Anh làm vậy không phải là muốn tốt cho em mà là anh đang làm nhục em đấy.”
Ôn Mạc Ngôn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại không thốt ra được lời nào.
Cuối cùng, anh ta tàn nhẫn, dứt khoát mở cửa rồi đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Cánh cửa đóng sầm lại, làm trái tim Christie cũng tần hát theo,
Cô ta chán chường ngồi bệt xuống đất, toàn thân lạnh buốt, cứng đờ, không còn chút sức lực nào
Cô ta cũng đã ép dạ cầu toàn đến như vậy mà anh ta lại thờ ở đến thể, không thèm liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ một lần.
“A… Em không thua cô gái kia, nhưng lại thua dưới tay Ôn Mạc Ngôn anh…”
Ôn Mạc Ngôn rời khỏi căn hộ trở lại xe, cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, vô cùng khó chịu.
Anh ta kéo cà vạt ra ném sang một bên rồi mở cửa sổ xe, đạp ga, chiếc xe phóng nhanh ra ngoài.
Mùa đông đã gần kết thúc, gió lạnh vẫn còn xào xạc, không ngừng thổi vào cửa sổ xe. Gió lạnh táp vào mặt, sắc bén tựa lưỡi dao
Mỗi một nhát dao đều cửa vào tim anh ta.
Lần này Christie biểu hiện rõ ràng như vậy, nhưng trong lòng anh ta vẫn không có chút ý nghĩ mờ ám nào, vẫn luôn nghĩ đến Bạch Minh Châu.
Còn đòi trả thù cái khi gì chứ!
Cuối cùng, xe cũng dừng lại ở vùng ngoại ô thoáng đáng.
Anh ta đau khổ nhắm mắt lại.
Làm sao mới có thể quên đi người trong tim mình một cách triệt để đây?
Làm sao mới có thể
Liên tiếp mấy ngày, hai người bọn họ không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì mà chỉ sống cuộc sống của riêng mình.
Sống một cách phóng túng, như muốn quên hết đi mọi muộn phiền.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được lâu, đến lúc bọn họ phải về nước.
Một ngày trước khi về nước, Ôn Thanh Hoàn gọi hai người họ đến ăn tối ở nhà họ Ôn, coi như là tiệc tiễn đưa.
Lúc đến nơi, không ngờ Christie đã ở đó.
Quan hệ của hai người vẫn khăng khít như cũ, tay trong tay, vai sánh vai. Nhưng cô ta cảm thấy giữa hai người đã bắt đầu xuất hiện khoảng cách.
Ôn Mạc Ngôn rất ít khi nói chuyện, như thể đã đánh mất khả năng nói chuyện. Khi gặp người khác, anh ta cũng chỉ hơi nâng khỏe miệng, tích chữ như vàng.
Chỉ cần có thời gian rảnh là anh ta sẽ ở trong phòng sách xem tài liệu,
Ôn Thành Hoàn đối xử với Christie rất khách sáo vì nói sao thì cô ta cũng là khách, “Không ngờ chúng ta gặp lại nhau sớm như vậy, cỏ và Ôn Mạc Ngôn phát triển nhanh hơn tôi tưởng day.”
“Tôi dùng chân tình, nhưng còn anh ấy chỉ quen chơi cho vui, đương nhiên sẽ nhanh rồi.”
Cô ta nói thẳng ra, không hề che giấu, đôi môi nở một nụ cười chua xót.
Hứa Trúc Linh nghe thể thì cảm thấy hơi xót xa cho cô gái không đụng đến tưởng không quay đầu lại này.
Cảm giác yêu một người không dễ chịu chút nào, nhất là khi yêu mà không được đáp lại thì càng khó chịu hơn.
Cô không nói gì, vì cô không giúp được Christie. Chuyện tình cảm vốn dĩ đã rất khó lựa chọn.
“Nghe nói cô và cô gái kia là bạn bè”
“Cậu ấy có tên, tên cậu ấy là Bạch Minh Châu.”
“Xin lỗi, tôi quên mất. Cô có thể kể chuyện của cô ấy cho tôi nghe được không? Tôi rất tò mò, rốt cuộc cô gái như thế nào mới khiến anh ấy động lòng?”
“Minh Châu à cậu ấy rất chân thành và yêu chính nghĩa, đầy lòng nhiệt huyết và thích chống lại bắt công…” Hứa Trúc Linh nhắc đến cô bạn thân nhất của mình như thể có ngàn lời cũng không kế hết vậy.
Christie lắng nghe rất cẩn thận, cô ta muốn biết cô gái này hơn mình ở điểm nào.
Nghe xong chuyện cũ, cô ta nở nụ cười.
“Hóa ra trước đây Ôn Mạc Ngôn cởi mở như vậy là do cô ấy dạy cho “
“Cô không nghĩ là hai người có tính cách bổ sung cho nhau thì mới dễ ở cạnh nhau sao? Ôn Mạc Ngôn tinh tế, hướng nội. Minh Châu phóng khoáng, nhiệt tình. Hay giống tôi vậy, tôi có hơi nhu nhược, bất tài nhưng còn Cổ Thành Trung thì lại cố chấp, bá đạo. Nói theo cách của người phương Đông chúng tôi chính là âm dương bổ trợ lẫn nhau. Cô hiểu không…” Cô sợ mấy lời nói của mình quá sâu sắc khiến cô ta sẽ không hiểu được trong nhất thời.
Cô ta cười cười và xua tay, biểu hiện bản thân mình đã hiểu một chút.
“Cô khuyên tôi từ bỏ thế này, thật sự rất khó. Tôi đã yêu nhiều năm như vậy, sẽ không buông tay một cách dễ dàng.”
“Cô rất giống Minh Châu đó. Trước đây cậu ấy cũng rất thích một người, cũng thích đơn phương rất nhiều năm, nhưng cuối cùng cũng cậu ấy cũng gặp được một người thích hợp. Có cũng sẽ gặp được người như vậy, người đó nhất định sẽ xuất hiện “không cần! Tôi cảm thấy Ôn Mạc Ngôn rất thích hợp với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức ở bên cạnh anh ấy “Haiz, tôi cũng không biết nên khuyến cô như thế nào. Nhưng tôi vẫn muốn chúc cô may mắn, hy vọng… tương lai cô sẽ có được hạnh phúc.”
“Nếu có thể ở bên cạnh người mình thích, tôi sẽ rất hạnh phúc.” Cô ta cố chấp nói từng chữ một, như đang muốn nhấn mạnh điều gì đó.
Dù trong lòng có bao nhiêu đau khổ thì chỉ có thể tự biết tự hiểu. Còn người khác… chỉ cần nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô ta là đủ rồi.
Sau bữa ăn, Cổ Thành Trung và Ôn Thanh Hoàn có chuyện cần bàn bạc.
Vì vậy, hai cô gái ở một chỗ liền hẹn nhau đi mua sắm.
Nửa giờ sau, điện thoại của Ôn Thanh Hoàn vang lên, là Christie gọi tới “Có chuyện gì vậy?”
“Không… không xong rồi không thấy Hữa Trúc Linh đầu hết!” Cô ta vội vàng nói “Cái gì?”
Hai hàng lông mày của Ôn Thanh Hoàn nhíu chất lại, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Cổ Thành Trung
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ Christie và biết được đầu đuôi mọi chuyện.
Hai người các cô đang đi mua quần áo. Hứa Trúc Linh đến nhà vệ sinh một chút, còn cô ta đi mua sắm ở cửa hàng bên cạnh.
Đợi một lúc lâu không thấy Hứa Trúc Linh ra ngoài nên cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ mới đi vào trong tìm kiếm.
Cô ta tìm khắp mọi phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hứa Trúc Linh đâu.
Cô ta đã tìm rất lâu, lại không liên lạc được, rồi vào đường cùng nên cô ta chỉ có thể báo cho Ôn Thanh Hoàn biết. Điện thoại của Hứa Trúc Linh đã tắt, điều tra camera giám sát thi phát hiện một nhân viên dọn vệ sinh đi ra từ nhà vệ sinh, còn đẩy một thùng rác lớn ra. Đó là thứ duy nhất có thể nhất được người vào.