“Vậy anh có biết là chuyện này không nên nói cho em biết không? Tối thiểu nhất cũng nên chờ đến sau khi chúng ta kết hôn đã chứ. Bây giờ anh nói sẽ làm em mất hứng, cũng khiến cho ấn tượng tốt về anh bị giảm đi nhiều, hiểu không?”
“Anh biết, không phải do anh chuẩn bị, anh cũng không thể giành mất công lao của bọn họ được. Tất cả chỗ này đều do bọn họ giúp anh làm. Hứa Trúc Linh rất quan tâm đến em, từ sau khi em đi cô ấy đã cùng với anh ba thiết kế căn phòng này.”
“Vậy còn anh, anh làm gì?”
“Anh… Anh ngày nào cũng nghĩ xem nên tặng cho bố vợ cái gì, làm sao để ông ấy vui vẻ, dù sao sau này ông ấy cũng là bố vợ của anh. Ông ấy chọc anh tức thì được, anh thì không, cũng không thể giết… Không thể bất kính với ông ấy được.”
Phó Thiết Ảnh nhanh mồm nhanh miệng, vốn muốn nói không thể giết chết bố của Châu Vũ, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của cô, anh ta lập tức đổi giọng.
“Vậy anh làm thế nào rồi? Bố em có đồng ý anh không?”
“Không có. Mài bốn tháng rồi mà tảng đá thối đó không thèm chịu thua?”
“Ừm?”
“Bố em… Tảng đá đó… Không chịu thua.”
Anh ta lại vội vàng đổi giọng.
Châu Vũ không hề nể nang gì mà nhéo chặt lỗ tai anh ta, nói: “Anh được lắm. Sau này mà không biết kiểm soát mồm miệng một chút, bị em nghe được cái gì thì em sẽ liều mạng với anh.”
“Được rồi, anh cũng không dám nữa. Thật ra anh cũng có quà muốn tặng cho em.”
“Anh á? Anh thì tặng được cái gì?
Không phải là anh không hề chuẩn bị gì sao?” Châu Vũ bĩu môi nói.
Cô ấy vừa dứt lời, Phó Thiết Ảnh đã năm chặt tay cô ấy, sau đó đặt lên ngực mình.
“Anh.”
“Cái gì cơ?”
Châu Vũ còn chưa phản ứng kịp, ngẩn cả người ra.
“Anh tặng anh cho em, không cho trả hàng, không cho phép ghi sổ nợ. Em có muốn không?”
Giọng nói thuần hậu của anh vang lên chợt mang đến cảm giác yên tâm.
Châu Vũ cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình sắp bị câu đi tới nơi.
Cô ấy cắn đầu lưỡi, ép mình phải tỉnh táo hơn một chút.
“Thế… Anh có nghe lời em không?”
“gi”
“Em đánh anh, anh có đánh lại không?”
“Không.”
“Vậy anh có bỏ em ở lại rồi tự mình rời đi không?”
Ai?”
“Không đâu.
“Vậy… Trước tiên anh gọi một tiếng bố cho em nghe thử.”
“Cái gì?” Phó Thiết Ảnh ngây người ra.
Anh ta cảm thấy mình vừa nghe nhầm: “Em lặp lại lần nữa.”