“Em có muốn uống một cốc cà phê không?”
Hứa Trúc Linh khẽ lắc đầu.
“Vậy em có uống nước trái cây không? Có muốn ăn chút đồ ăn vặt không?”
“Đồ ăn vặt sao?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy anh nói vậy thì ánh mắt có chút sáng lên.
Cô thư ký đã thầm hiểu trong lòng, lập tức quay lại nơi làm việc của mình rồi lấy ra một loạt đồ.
Xôi cay, cổ vịt, khoai tây chiên…
Có thể nói là rất có cơ sở.
Tỉnh thân của Hứa Trúc Linh lập tức tỉnh táo hẳn lên, đã rất lâu rồi cô không được ăn những món ăn vặt ấy, thật không ngờ lại có thể nhìn thấy chúng ở †rong văn phòng cao cấp như thế này.
Vốn dĩ nữ thư ký còn có chút khách sáo, nhưng khi hai người vừa ăn vừa uống nước thì cũng mở lòng nói chuyện thoải mái hơn.
Hai người ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Hứa Trúc Linh đã nghĩ rằng cô ấy không lớn tuổi lắm, nhưng phong cách ăn mặc của cô ấy thì khá cổ điển, cô ấy mặc bộ đồ gọn gàng dành cho những quý bà.
Cô đeo một chiếc kính đen, tóc búi cao gọn gàng.
Khi cười, hai má cô vì ngượng ngùng mà đỏ ửng lên.
Đến cả tên của cô ấy nghe cũng rất hay, là Khiếu Lâm Huyền “Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Hứa Trúc Linh tò mò hỏi.
“Tôi 22 tuổi.”
“Thế ra cô bằng tuổi tôi sao? Cô vân còn là một cô gái trẻ, sao cách ăn mặc lại ra dáng người như vậy? Tuy ở công ty có quy định về trang phục nhưng cô có thể trang điểm, đeo kính áp tròng, làm tóc hoặc gì đó mà. Cô có dáng vẻ xinh đẹp và tràn đầy sức sống như vậy, cớ gì lại biến nó trở nên già dặn thế kia?”
“Đúng vậy… Nhưng tổng giám đốc Ngôn là người bắt tôi mặc như vậy. Tôi thường phải cùng anh ấy ra ngoài tiếp khách, rất dễ bị trêu đùa và quá chén, nên…”
“Anh tôi quan tâm cô như vậy sao?”
Hứa Trúc Linh có chút kinh ngạc.
Trước kia chưa từng có nữ thư ký nào được Ngôn Phúc Lâm để tâm đến vậy.
“Cũng… cũng không tồi.”
Mặt cô ấy nhất thời đỏ ửng lên, trong mắt không giấu được vẻ ái mộ.
Một đứa trẻ con có thể sẽ không nhận ra, nhưng Hứa Trúc Linh chắc chắn có thể nhìn ra ngay.
“Có phải cô đã thích anh tôi rồi không?”
Khiếu Lâm Huyền nghe thấy vậy, cả cơ thể cô cứng đờ lại, dây thần kinh trở nên căng thẳng.
Cô liếc nhìn ra ngoài cửa trong vô thức vì sợ lỡ có người thứ ba nghe được chuyện này.
“Cô… cô Linh, biểu cảm của tôi thể hiện rõ ràng như vậy sao? Xin cô nhất định đừng nói ra ngoài, tập đoàn Phát Đạt cấm chuyện tình cảm nơi công sở, hơn nữa nếu để người ngoài biết được tôi có tình cảm đơn phương với tổng giám đốc Ngôn… tôi nhất định sẽ bị đuổi việc, tôi không muốn như vậy!”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, nhưng anh tôi hiện tại đang rất bận rộn công việc, cô cần phải kiên trì hơn.” Cô ân cần nói, cũng không muốn gây khó dễ cho cô ấy.
Cô ấy chính là người hạnh phúc nhất, chưa từng có ai có đủ sự chân thành để Ngôn Phúc Lâm đối xử thật lòng như vậy!