"Cô... cô đang hù doạ tôi sao, cô tưởng rằng các cô có người ở trên thì chúng tôi không có sao?"
Mẹ vợ bắt đầu run rẩy khi nói chuyện, cách nói chuyện cũng không còn lưu loát. "Bà đi tìm đi, để tôi xem pháp luật sẽ nghiêng về phía ai."
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe cảnh sát. "Thật xin lỗi, tôi đã gọi cảnh sát trước rồi, chúng ta làm theo thủ tục đi."
Cảnh sát rất lịch sự với Bạch Minh Châu, sau đó tìm hiểu tình hình.
Tranh chấp dân sự, nghi ngờ tổng tiền.
Sau đó lập tức phải đưa đến đồn cảnh sát để giảm giữ, thẩm vấn hay gì đó.
Cả một nhà khí thế hung hăng, khi rời đi đều rất xấu hổ, đều bị đưa lên xe cảnh sát. Hàng xóm láng giếng cũng vui vẻ ra về.
Bọn họ cảm thấy hạnh phúc khi người xấu bị trứng phat.
Tiến Cao Ban xấu hổ nhìn Bạch Minh Châu, nói, "Thật xin lỗi, tôi cũng không biết bọn họ sẽ đột nhiên tới như vậy, khiến mọi người cười chê rồi, còn... còn làm phiền cô phải giúp tôi." "Không sao đâu, năm nay anh trai tôi cũng sẽ không về, tôi là em gái của anh ấy, đây là tất cả những gì tôi nên làm, anh không cần phải cảm thấy phiền phức, đều là bạn bè, cũng coi như là thân thích. Máy người này chắc đã sợ rồi, có lẽ lần sau cũng không dám làm ầm ĩ nữa đâu, vợ anh sẽ được đưa tới đây sớm thôi, còn sau này các anh muốn đi đến cuối cùng hay không, vẫn phải xem quyết định của anh, tôi sẽ không can thiệp." "Dù sao thì thà phá bỏ một ngôi chùa còn hơn là phá bỏ một cuộc hôn nhân." "Ừm, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Tiền Cao Ban cũng vô cùng đau đầu.
Tiền Cao Ban đi vào phòng bếp để nấu cơm, còn bạn họ thì đi lên núi để tế bái mẹ của Nguyễn Doanh một chút.
Chở đến khi bọn họ trở vẻ, cơm trưa cũng đã xong xuôi, chỉ là bữa cơm này ăn rất nặng nề ngột ngạt
Cô ấy cũng không bận tâm nhiều, lập tức đưa Ôn
Mạc Ngôn trở về
Trên xe, Ôn Mạc Ngôn không nhịn cười được. "Anh cười cái gì?" Bạch Minh Châu nghi hoặc nhìn anh ta. "Bạch Minh Châu, anh nghĩ về lí do tại sao lúc trước anh lại thích em." "Tại sao?" "Có lẽ là... nhìn dáng vẻ em hăng hái làm việc nghĩa rất cuốn hút, không giống bình thường, điều đó thu hút anh ngay lập tức. Em rất chính trực, nhưng cũng rất hiền lành, em không dung túng cho bạn còn đồ làm tổn thương người lạ, em cũng sẽ làm mọi thứ tốt nhất cho bạn bè của mình, em đã cứu bọn anh, sau đó biệt thự gặp nguy hiểm, em đã không chạy trốn mà ở lại với anh, có sống cùng sống, có chết cùng chết" "Chung cư bốc cháy, em cũng liều mạng xông vào, bây giờ vì người nhà của anh em mà cũng không ngại phiền phức, phấn đấu quên mình như thế, em thật sự rất tốt bụng, em không có chút xấu xa nào, em rất tốt, tốt đến mức... anh không thể buông bỏ được
Bạch Minh Châu nghe được những lời tình cảm này, hai gò má trở nên ửng đỏ.
Cô ấy không nhịn được liếc mắt một cái: "Miệng lười trơn tru.
Sau đó thì nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong khi anh ta không nhìn thấy, khỏe miệng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một vòng mìm cười.
Được người yêu khen ngợi, thật sự rất hạnh phúc ***
Sau khi bọn họ trở về, khi đi hai người một đôi, khi về cũng một đôi, rất nhanh sau đó tất cả những người xung quanh đều biết Bạch Minh Châu đưa bạn trai về ăn Tết. không nghĩ tới ngày thứ ba, người nhà mẹ vợ Tiền Cao Ban lại đến.
Lý Thanh Yến đưa con gái Phương Yến Nhi tới đến để xin lỗi.
Bọn họ đã trở về từ đồn cảnh sát và giải thích rằng đó là một trò hề của gia đình, bị giam giữ trong mười hai tiếng trước khi được thả.
Sau đó, bọn họ đưa vợ của Tiền Cao Ban về, thậm chỉ còn mang theo rất nhiều thứ qua, hi vọng bạn họ sẽ không ly hôn và sống cuộc sống hòa thuận, mà. Cố gắng xoa dịu đôi vợ chồng trẻ xong lại nhanh chúng mang đổ đến, củi đầu khom lưng chịu nhận lỗi.
Bạch Minh Châu liếc mắt nhìn đống đó, đều là yến và vây cá mập gì đó, nhưng đều không phải là đã gì tốt, cô ấy còn không thèm nhìn qua những thứ này
Nhưng nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng bưng xách của bọn họ thì có lẽ cũng đã mất rất nhiều máu.
Lý Thanh Yến sợ cô ấy ghi hận trong lòng, cho nên mới đặc biệt tới đây. "Chuyện đó, cô Bạch Minh Châu à, trước đây đúng là chúng tôi làm sai, chúng tôi... chúng tôi đã quá đáng, nếu có điều gì không tôn trọng cô, mong cô rộng lượng tha thứ. Nông dân chúng tôi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa nên đã xúc phạm cô." "Tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì đến nông thôn hay thành phố cả, các người bắt nạt người lương thiện, khinh người quá đáng, cũng đừng trách tôi quá đáng." "Vâng vâng vâng, cô dạy phải lắm a." "Ừm, hai người có thể đi về rồi, chỉ cần không quá đáng đối với nhà họ Tiền thì tôi với các người cũng sẽ không còn khúc mắc gì nữa. Đồ cũng mang hết đi đi, tôi không dùng được "Cái này
Lý Thanh Yến thấy cô ấy không chịu nhận thì có chút khó xử. "Tôi muốn ra ngoài, bà mang đi đi."
Dứt lời, cô ấy lập tức kéo cánh tay của Ôn Mạc Ngôn bước ra ngoài.
Cô ấy phát hiện ra Phương Yến Nhi kia lại đang liếc mắt đưa tình với Ôn Mạc Ngôn. "Bạn trai của tôi đẹp trai không?"
Cô ấy cười hì hì nói.
Sắc mặt Phương Yến Nhi đò lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, không biết nên trả lời như thế nào. "Thật ra cô không nói tôi cũng biết rất đẹp trai có đúng không?"
Phương Yến Nhi gật đầu. "Nhưng anh ấy đã có chủ rồi, là của tôi, cô định cướp của tôi sao?" "Không... tôi không dám " "Không dám? Vậy thì hãy tránh xa anh ấy một chút có được không? Nếu không tôi sẽ đến gần cô một chút, tôi đánh người thì đau lắm đấy!" "Cô... cô thật hung dữ Phương Yến Nhi nói lắp bắp, "Tôi như thư này mà có bảo là hung dữ a? Cô có muốn tôi hung dữ thêm một chút không?"
Cô ấy nói một cách hung hang, Phương Yến Nhi sơ đến mức sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến sức mạnh của Bạch Minh Châu hôm đó.
Cho dù cô ta có mười cải lá gan cũng không dám xúc phạm Bạch Minh Châu.
Mẹ con Lý Thanh Yến không còn cách nào khác, đành phải cầm theo đổ đạc mà quay về, không thành công mà rút lui.
Ôn Mạc Ngôn cười cười: "Không ngờ em lại còn biết ghen tuông cơ đấy? Biết che chở anh a? Có cảm giác nguy hiểm sao?" "Không đến mức đó, em biết anh ngứa mắt loại mặt hàng này, hơn nữa người sáng suốt chắc chắn sẽ lựa chọn em, trừ khi mắt anh bị mù." "Vậy vừa rồi không phải em đã vẽ với thêm chuyện sao? Cô ta lại không cho em được bất cứ cảm giác nguy hiểm nào à?" "Đúng vậy... Ở đây không thoải mái, đồ của em bị người khác nhìn chăm chăm loại cảm giác này thật sự rất khó chịu." Bạch Minh Châu chọc chọc trái tim, loại cảm giác này đến rất mãnh liệt.
Ghen tuông...
Thật sự không đáng vì loại người như thế này.
Nhưng cô ấy vẫn không khống chế nổi bản thân mình, không nhịn được xua đuổi những con chim lắm mom kia di.
Ôn Mạc Ngôn nghe nói như thế, không kìm được ôm chặt cô ấy vào trong lòng. "Thật vui khi có thể nghe em nói ra điều này." "Đồ của em, em không thích người khác đụng vào hay là nhìn nhiều. Hơn nữa em cũng không dịu dàng hiền lành như Trúc Linh, có người quan tâm nhớ thương đồ vật của em chính là muốn ăn nắm đấm rồi "Được rồi." "Có phải anh nghĩ em rất dã man hay không?" "Không cảm thấy như vậy, ngược lại anh cảm thấy em rất đáng yêu "Cũng dễ thương trong lúc bạo lực gia đình?" Cô ấy bất lực nói. "Ừm, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu, anh luôn luôn có cơ thể khoẻ mạnh, em không phát hiện ra anh đã rắn chắc hơn rất nhiều sao? Chống chịu đánh rất giỏi đó
Anh ta theo bản năng bắt lấy bàn tay nhỏ của cô ấy rồi đặt lên trên vòm ngực mình.
Chiếc áo len đen cũng không thể ngăn lại cơ bắp giàu có co giãn đàn hồi bên trong.
Bạch Minh Châu đỏ mặt muốn rút tay về, nhưng... đành chịu vì không nó. không thể không thừa nhận rằng cảm giác này thực sự rất tốt, cảm thấy rất chắc chắn và có cảm giác vô cùng an toàn.
Thoạt nhìn rất gầy, dáng người cũng rất cân đối, không ngờ rằng bên trong lại giàu có như vậy. "Sao vậy? Nghiện rồi à? Không muốn thu tay lại à?" "Khụ khụ... Em không thèm nhé, anh chuẩn bị đi mua đồ ăn đi, em đói rồi..." "Thật ra em sở nhiều một chút cũng không sao
Anh ta dịu dàng cười cười, nhét bàn tay nhỏ của cô ấy vào bên trong chiếc áo len, như thế này càng thêm trực quan hơn.
Tây cô ấy rất lạnh, khi vừa chạm vào lớp da thịt ẩm áp kia, lập tức trở nên nóng hơn, Đây có phải là biến thành lưu manh đang đùa nghịch không? Nhưng cô ấy không muốn rút tay lại