“Trước đây khi em tham gia thì họ đã nể mặt anh nên mới lấy lòng em.
Anh hy vọng lần này em đi thì họ sẽ cúi đầu trước em vì sức hấp dẫn cá nhân của chính em.”
Hứa Trúc Linh nghe được chuỗi dài lời nói này thì trong lòng có chút mờ mịt.
Nó thật sự quá thâm thúy.
Gô cái hiểu cái không mà gật đầu rồi lại lắc đầu, Cố Thành Trung chỉ cười, vỗ đầu cô nói: “Em đi chuẩn bị nước sốt đi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Được, được, ăn cơm trước rồi nói chuyện sau.”
Hứa Trúc Linh bước vào bếp thì Phó Thiết Ảnh lại không biết từ đâu mà lắng lặng đến gần.
“Anh còn nói với cô ấy những nguyên tắc kiểm soát con người này, thâm thúy như vậy liệu cô ấy có hiểu không?” : “Không học được trong một ngày thì tôi lại dạy thêm vài ngày, hàng chục ngày, hàng trăm ngày thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ hiểu thôi. Chỉ dựa vào ngoại lực thì chưa đủ, mà phải dựa vào chính mình. “
“Chỉ là tại sao anh lại muốn khiến cô ấy trở nên độc lập và mạnh mẽ như vậy? Đây có phải là điều tốt cho anh không? Gó người đàn ông nào lại không muốn người phụ nữ của mình bám lấy và xoay quanh mình chứ?”
Phó Thiết Ảnh hơi khó hiểu, anh ta chỉ ước rằng Châu Vũ cũng ngốc nghếch như Trúc Linh, làm gì cũng đều lấy anh ta làm trung tâm và khiến anh ta cảm thấy rằng mình là người vô cùng quan trọng trong trái tim của cô ấy.
“Tôi cùng cô ấy ở bên nhau, nếu là tính toán tốt đẹp nhất thì chúng tôi sẽ bên nhau đến bạc đầu. Nhưng tôi cũng nghĩ đến trường hợp †ồi tệ nhất, nếu tôi chết đi và không thể ở bên cạnh cô ấy, cô ấy quá yếu đuối, nếu không có khả năng ra quyết định thì cô ấy sẽ phải chịu khổ.”
“Khi sức ảnh hưởng của tôi không còn nữa, người ngoài sẽ chỉ sợ một hồi chứ không phải sợ cả đời. Dựa vào người khác để mạnh mẽ thì không bằng dựa vào chính mình, như vậy mới là sự mạnh mẽ chân chính. Phương pháp nuôi dưỡng phụ nữ của đàn ông là đạo đức giả, chỉ là để thỏa mãn sự phù phiếm của họ mà khiến cô ấy không thể tách rời khỏi chính mình. Nhưng tình yêu chân chính là dù cô ấy có khả năng rời đi thì cô ấy vẫn sẽ bám lấy anh, làm một người con gái nhỏ bé trước mặt anh.”
“Đây mới là người chiến thắng thực sự, là sự quyến rũ của một người đàn ông. Vì vậy tôi mới ghen tị với Ảnh Họa Bì. Quý Thiên Kim là ai? Mọi người đều biết bà ấy khét tiếng và không ai dám kết hôn. Nhưng khi ở trước mặt Ảnh Họa Bì thì bà ấy như thế nào anh cũng biết đấy. Một người phụ nữ thông minh như Gia Cát Lượng cũng có thể yếu đuối như thể bệnh tật.”
“Hứa Trúc Linh không so được với Quý Thiên Kim, tôi chỉ có thể nỗ lực mỗi ngày. Từ vịt con xấu xí chịu mọi khó khăn vất vả giờ cô ấy đã trở thành thiên nga. Nhưng tôi cũng muốn cô ấy trở thành phượng hoàng, một con phượng hoàng chân chính, chứ không phải trong mắt người ngoài cô chỉ là một con chim sẻ leo lên cành cao mà thành phượng hoàng.”
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trong phòng bếp, ánh mắt của Cố Thành Trung đặc biệt dịu dàng.
Ánh mắt này dường như đi xuyên qua núi rừng, và cuối cùng đọng lại trên cơ thể cô như một sợi tơ mạnh mẽ.
Không ngừng nhìn ngắm.
Những lời này đập vào lòng Phó Thiết Ảnh, như một tiếng chuông kêu mãi không tan.
Hóa ra suy nghĩ của anh ta chẳng qua chỉ là sự phù phiếm của một người đàn ông, là cách nuôi dưỡng phụ nữ, khiến phụ nữ không thể tách rời mình để thỏa mãn chính bản thân mình.
Tình yêu đích thực là cô ấy có khả năng rời đi, nhưng cô ấy vấn ở bên mình, đây là sức hấp dẫn của một người đàn ông.