Cô nhớ đến thời điểm bọn họ mới quen, một năm này cô ghi nhớ từng ly từng tí, giống như dòng suối chảy xuôi.
Cô đột nhiên rất buồn rầu chuyện mình chưa đủ hai mươi tuổi, như vậy có thể dùng hôn nhân trói buộc Cổ Thành Trung.
Nhưng mà...
Cô còn chưa tới.
Cho dù kết hôn, là có thể yên tâm không lo sao? Chuyện nên xảy ra rồi cũng sẽ xảy ra thôi. "Cổ Thành Trung, anh tỉnh lại nhanh lên một chút có được hay không, em rất sợ, anh có biết hay không?"
Cô ôm tay anh, tựa vào mép giường, đôi mắt nhấp nháy, nước mắt nóng bỏng không tiếng động rơi xuống, làm ướt chăn nệm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cổ Thành Trung tỉnh lại đã là sau buổi trưa.
Anh nhức đầu, không nhịn được hung hãng cau mày, muốn đứng dậy, nhưng nhận ra tay mình bị lực kéo trì xuống.
Anh liếc mắt nhìn, thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Hứa Trúc Linh.
Gò má bầu bĩnh, nhìn bụ bẫm đáng yêu, hoạt bát dễ thương.
Vầng trán sáng bóng, lông mày thanh tú, một đôi mắt to long lanh giờ phút này nhằm thật chặt, lông mi cũng khẽ run rẩy, giống như là cánh bướm giương cánh muốn bay.
Lỗ mũi xinh xắn thẳng tắp, còn có đôi môi căng mọng.
Dáng vẻ vợ bé nhỏ của anh thật là đẹp mắt, anh là một người có phúc.
Thượng để ném anh vào địa ngục, anh cũng cho rằng cả đời mình sẽ phải trầm luân trong địa ngục, nhưng không nghĩ xuất hiện một ánh sáng của rạng đông, có một cô gái cứu vớt anh, khiến cho anh từng bước một từ bóng tối đi về phía ánh sáng.
Chuyện tình cảm không có chân lý đúng hoàn toàn, không có tới trước tới sau, chỉ có thích hợp hay không mà thôi.
Anh và Lucia năm đó cũng là một đôi làm người ta hâm mộ, nhưng mà hai người đều không thành thật với nhau. Anh giấu giếm thân thế bi kịch của mình, là con em nhà giàu bị lưu lạc bên ngoài.
Còn cô giấu giếm thân phận cao quý của mình, tình cảnh lúc hai người ở bên nhau hoàn toàn như gượng ép.
Anh suy nghĩ phải thành công, xây dựng giang sơn cho mình, cưới cô về làm vợ trong vinh quang.
Cô đúng là người đã khiến cho anh nảy sinh ý định kết hôn.
Nhưng chỉ là muốn mà thôi, tình yêu sợ nhất... chính là đang yên đang lành thì biến mất.
Bọn họ chính là như vậy.
Anh công thành danh toại, tâm tính thành thục, là người đàn ông ở trong trạng thái lý tưởng nhất. còn Hứa Trúc Linh khi đó mới mười tám tuổi, một cô gái đang độ xuân thì, thanh xuân phơi phới.
Giữa bọn họ, chênh lệch là mười năm.
Nhưng vậy thì sao?
Anh không còn vẻ non nớt bồng bột của tuổi trẻ, suy nghĩ bất kỳ chuyện gì đều rất lý trí, cũng biết đau lòng.
Cô phải người phụ nữ từng trải, cô chưa trải đời, không có tính tham lam chiếm hữu.
Bọn họ gặp nhau, chính là vào độ tuổi lý tưởng nhất của mỗi người, cứ thế ở bên nhau, hợp tình hợp lý.
Tựa hồ hết thảy đều trúng vào mục tiêu định trước.
Tính cách cô quyết định con người cô, từ khoảnh khắc cô trở về, anh rõ ràng đã nhìn thấy ánh sáng.
Là cô đem ánh sáng đến chiếu rọi thế giới của anh, khiến cho thế giới hỗn độn tối tăm không ảnh mặt trời, rốt cuộc cũng có một tia ảnh sáng.
Anh thay đổi rất nhiều, suy nghĩ kỹ, đến chính anh đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Anh trở nên có tình người hơn, học được cách trân trọng.
Trước kia luôn là dáng vẻ cổ chấp không buông, nhưng bây giờ tựa hồ không có gì không thể làm vì cô.
Chỉ cần cô muốn, chỉ cần cô muốn, anh dù nghèo cả đời cũng sẽ làm đến cùng.
Anh có thể đi xếp hàng giống như người bình thường, có thể kéo tay cô đi công viên trò chơi, có thể cùng cô đi mua thực phẩm rác, lúc tính tiền sẽ mua cho cô hai cây kẹo ăn vào đầu lưỡi xanh lè.
Anh cảm thấy mình và người bình thường không có gì khác biệt, có người nhà, có người yêu, gánh vác trách nhiệm đàn ông.
Ở bên cô, anh không phải chủ tịch tập đoàn lãnh đạo muôn người, chỉ là một Cố Thành Trung thật đơn giản mà thôi.
Như vậy, anh cảm thấy rất tốt.
Anh đã quen sống cuộc sống phức tạp, anh cần người đơn giản bầu bạn ở bên cạnh, khiến cho anh có thể thả lỏng phòng bị cùng tâm trạng, có thể cùng cô sống cuộc sống của người bình thường.
Đây chính là điều anh mong muốn, nhìn như đơn giản, nhưng nhưng cũng là xa xỉ, cho nên anh liều mạng bảo vệ Hứa Trúc Linh, không muốn mất đi cô. "Cô bé ngốc, sao lại ngủ ở đây? Không sợ chết cóng sao?"
Anh đứng dậy, thân thể mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn có thể ôm người đàn bà của mình.
Anh thận trọng ôm Hứa Trúc Linh, rất sợ quấy rối cô đang ngủ say.
Đỡ cô đặt ở bên cạnh, anh mới có thể yên tâm ngủ.
Cô co lại thành một lùm nho nhỏ, ôm vào lòng cũng phải lo lắng cô sẽ biến mất.
Có cô ở đây, giường ván cứng ngắc của bệnh viện cũng thư thái hơn rất nhiều. Chú An đẩy cửa đi vào, vốn định sắp xếp bác sĩ kiểm tra cho anh, nhưng lại thấy được cảnh tượng này. Ông mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Cổ Thành Trung khoa tay múa chân, ý bảo ông đừng lên tiếng.
Chú An nhất thời hiểu ý, xoay người rời đi.
Bây giờ Cổ Thành Trung đầu cần bác sĩ nữa, có Hứa Trúc Linh rồi, rõ ràng chính là không thuốc tự khỏi bệnh.
Chú An rời đi, bên trong phòng lại rơi vào an tĩnh, anh rất nhanh tiến vào mộng đẹp, giấc ngủ này vô cùng thực tế.
Hứa Trúc Linh từ từ tỉnh lại, đầu còn có chút đau, cơn sốt nhẹ vẫn chưa dứt hẳn.
Cô muốn xoa xoa huyệt Thái dương, nhưng mới vừa động một cái đột nhiên phát hiện không đúng.
Cô đang ở đâu vậy?
Cô rõ ràng là ở trong ngực một người, hơi thở còn mang theo cảm giác mạnh mẽ quen thuộc.
Cổ Thành Trung?
Sao cô lại lên đây? Chẳng lẽ mình mơ mơ màng màng mộng du sao?
Đây không phải là làm loạn à, anh còn là một bệnh nhân, cô làm sao có thể cướp giường ngủ của anh chứ!
Cô rón rén, muốn đi xuống, nhưng còn chưa kịp xoay người bò dậy, thắt lưng đã bị người ta ôm lấy. "Em muốn đi đâu?"
Phía trên đỉnh đầu truyền tới một giọng đàn ông trầm thấp vừa dầy vừa nặng, ưu nhã như vậy, giống như là tiếng đàn cello rung lên vĩ âm của bản nhạc, hết sức dễ nghe. "Em... em tại sao lại ở đây? Anh là bệnh nhân, em làm sao cướp giường của anh được." "Làm sao lại lên giường anh nằm, một chút trí nhớ cũng không có sao?" "Không... Không có..." "Là tự em mơ mơ màng màng bò lên, anh mới vừa tỉnh, em liền ôm lấy anh, cũng không sợ xấu hổ, một mực vừa nói yêu anh muốn anh muốn ôm ôm hôn hôn đủ thứ. Anh làm sao nỡ từ chối em, thế là để cho em đi lên.
Em chui vào trong ngực anh, còn làm rất nhiều chuyện lưu manh." "Cái... Cái gì..."
Cô đùa giỡn lưu manh sao? Cô bắt đầu run lẩy bẩy. "Bàn tay em không ngừng sờ mó khắp nơi, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, chỗ không nên sờ em cũng không bỏ qua." "Cái gì?" "Còn gì nữa nhỉ, em hết ôm rồi hôn, đến bây giờ miệng anh còn đau đây này. Không ngờ sau khi em ngủ, lại mạnh mẽ như vậy, rõ ràng coi thường anh đang bị bệnh, cả người yếu ớt, không có sức lực phản kháng, em cho rằng muốn làm gì với anh thì làm sao?"
Muốn làm gì thì làm...
Anh có thể đừng nói huỵch toẹt ra vậy dc ko, mặt mũi của cô đâu mất rồi?
Hứa Trúc Linh hận không thể trực tiếp đào hố, tự chôn sống mình cho rồi.
Cô căn bản không nhớ mình lên giường như thế nào, rõ ràng ở dưới giường cũng được mà.
Cô không có suy nghĩ nhiều như vậy, cho rằng lời anh nói đều là thật, nhất là câu kia, chỗ không nên đụng cô cũng không bỏ qua.
Chẳng lẽ khi ngủ, bản chất sắc nữ của mình cũng bại lộ không sót chút gì sao?
Cô... Thật sự háo sắc như vậy ư?
Cô run rẩy hỏi, trong lòng vẫn có chút không tin. Cô làm sao có thể lưu manh như vậy được? Bình thường cô vẫn rất mất tự nhiên mà! "Em... em đụng đến đâu rồi?"