Anh ta không cần hỏi cũng biết Hứa Trúc Linh đã nói gì mà có thể khiến cho người cô tao nhã của mình mất đi chừng mực.
Và bọn họ cũng không biết có người ở trong bóng tối đã lén lút thấy được mọi chuyện.
Những người trong bóng tối, nắm chặt hàng rào, bàn tay cũng nắm lại thành nắm đấm.
Làm gì sai…
Rốt cuộc năm đó ông ta đã làm gì sai?
Ông ta rõ ràng đã dặn bà ấy, chờ ông ta quay về sẽ cưới bà ấy.
Bà ấy không thích người xã hội đen, cho nên ông ta bằng lòng rửa tay gác kiếm, chủ động nhường vị trí cho Ngôn Minh Phúc.
Không phải ông ta không muốn đấu tranh, mà là ông ta biết Bạch Nhược Minh Lan không thích.
Nhưng khi ông ta quay lại, người đi nhà trống, không để lại thứ gì.
Ông ta điên cuồng sử dụng tất cả các mối quan hệ để điều tra, chỉ phát hiện ra rằng cái tên đó hoàn toàn là giả.
Bà ấy cũng không để lại bất cứ thứ gì, chỉ có ký ức hành hạ bản thân ông ta, trong nháy mắt đã kéo dài hai mươi năm, đến bây giờ vẫn không có kết quả.
Quý Thiên Kim vội vàng hoàn thành việc tế bái, mai chóng rời đi để tránh chạm mặt Tân Nhâm Thành.
Quý Cảnh An đi lấy xe, vì hôm nay có quá nhiều xe đến nên việc lái xe có chút phiền phức.
Anh ta bảo Quý Thiên Kim chờ ở cổng, anh ta sẽ lấy xe đến.
Anh ra đi đến bãi đậu xe ngầm, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Là một con chim ưng quanh năm luôn nghĩ cho người khác, nhưng lần đầu tiên anh ta lại bị theo dõi.
Anh ta bình tĩnh vẫn cứ bước đi, vừa định mở cửa xe thì một bóng đen vụt qua sau lưng anh ta.
Anh ta nhanh chóng phản ứng, đề phòng cùng chiến đấu trực tiếp với người đó.
Đó là một khuôn mặt xa lạ, với đôi tai nhọn và má khỉ.
Thân thủ của anh ta rất ổn, quanh năm đều tập luyện chăm chỉ, thế mà vẫn không tóm được người kia Đối phương giống như một con chạch xảo quyệt, như có hơn trăm cách thoát khỏi tay anh ta.
Anh ta cau mày nói: “Ảnh Họa Bì, tôi không rảnh lãng phí thời gian với ông, đừng trêu chọc tôi Tân Nhâm Thành thấy anh ta đã nhìn nhận ra nên dừng lại.
“Cậu nhận ra tôi sao?”
Kỹ năng cải trang của ông ta là độc nhất vô nhị trên thế giới, ít người nhìn thấy ông ta.
“Những người khác không biết ông, nhưng mọi người trong nhà họ Quý của chúng tôi đều rất quen thuộc với ông. Ảnh Họa Bì từ trước đến nay luôn xuất quỷ nhập thần, gian xảo quỷ quyệt”
“Ông nên hiểu ý tứ của cô tôi, bà ấy muốn rạch rõ ranh giới với ông, ông đừng nên trêu chọc tôi, đừng trách tôi thất lễ với ông”
Quý Cảnh An chậm rãi nói, mặc dù thái độ khiêm tốn và lịch sự, nhưng khí thế lại khiến người ta sợ hãi.
Tiên lễ hậu binh, gia phong của nhà họ Quý vẫn không tồi.
“Tôi tới tìm cậu là muốn tìm một câu trả lời, rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì sai với cô của cậu?”
“Ông hỏi tôi?” Quý Cảnh An nhíu chặt mày.
“Bà ấy nhất định sẽ không nói sự thật cho tôi, các người đều là người thân cận nhất với bà ấy, hẳn là phải biết nhiều một chút”
“Ông không biết mình đã làm gì sai, còn hỏi tôi ư? Nhà họ Quý của tôi không đội trời chung với ông, mời đi cho”
Quý Cảnh An lạnh lùng nói, không thèm để ý đến ông ta mà mở cửa lên xe.