“Lần đầu tiên?”
Diên có chút kinh ngạc.
“Lúc nhỏ tôi đã tới trước cổng, nhưng chị gái lại không muốn đi vào, cho nên vẫn chưa đến đây. Tôi thích những trò chơi mạo hiểm ở đây, khiến người ta sợ tới mức khóc lớn kêu to.
Nhưng mà những người trong gia tộc Nhật Kinh đều phải đeo mặt nạ, là những người đạo đức giả. Luôn phải tỏ ra vui vẻ, mỉm cười xinh đẹp, hào phóng, khiến cho mọi người đều khen ngợi huyết thống cao quý của nhà họ Nhật Kinh.”
“Nhưng bây giờ, hãy quên mẹ cái nhà Nhật Kinh đi, tôi chính là tôi! Mạng là do bố mẹ cho, không phải là nhà Nhật Kinh cho. Bố mẹ của tôi đều bắt ép tôi phải lấy chồng, nhưng tại sao tôi phải gả cho người đàn ông mà mình không yêu để rồi sống uổng phí cả đời?”
“Cô rất can đảm, nhưng cô sẽ phải trả một cái giá đau đớn. Có lẽ, cái giá phải trả đó không phải là thứ cô có thể chịu được.”
Diên không muốn đả kích cô, nhưng không thể không nhắc nhở cô rằng thế giới thực sự rất tàn khốc, có rất ít những việc có thể diễn ra theo ý mình. Nhiều lúc, mọi người đành phải cắn răng chịu đựng.
“Tôi biết, nhưng tôi không hối hận, cho dù phải trả giá đau đớn thế nào thì tôi cũng chấp nhận.”
“Mong là vậy.”
Anh ta nhàn nhạt nói, trò chơi tiếp theo anh không có hứng thú, vì vậy ở dưới nhìn Lê Sa chơi.
Cô rất thích trò chơi nhảy lầu này, cô đã chơi tám lần rồi, cuối cùng ôm lấy thùng rác không ngừng ói mửa.
Sau khi ói xong, lại tiếp tục chơi một trò chơi mạo hiểm khác.
Chơi xong, đầu óc của của cô cũng đã choáng váng, cả người vui vẻ không ổn định được phương hướng.
Cô mua kẹo bông gòn, đường hồ lô, nhảy nhót giống như một đứa trẻ mới lớn.
Anh ta nhìn cô, trong đầu thế nhưng lại hiện lên hình bóng nhỏ xinh của Hứa Trúc Linh.
Trúc Linh cũng là một cô gái vui vẻ hoạt bát, nhưng lại không ôn ào như vậy. Cô là một người biết chia sẻ, khi mua đồ ăn nhất định sẽ chia cho anh một cái, còn là cái ngon nhất.
Lê Sa sau khi ăn chơi no đủ, nói: “Buổi chiều chúng ta đi chơi ở đâu?”
“Cô muốn đi đâu?”
“Anh đã đưa tôi đến nơi tôi thích nhất, hay là buổi chiều đi đến nơi anh thích nhất đi?”
“Cô chắc chứ? Sẽ không đổi ý?”
“Sẽ không, tôi là người hiểu lý lẽ, vì vậy sẽ quan tâm đến cảm xúc của anh.”
“Lên xe, tôi dẫn cô đi.”
Hai mươi phút sau, Diên về lại phòng mình.
“Trở về? Để làm gì?”
“Làm việc.”
Diên trả lời hai từ ngắn gọn.
Lê Sa trong nháy mắt choáng váng, ngơ ngẩn nhìn anh ta.
“Nếu cô thấy nhàm chán thì có thể ra ngoài chơi với mọi người.”
“Tốt tốt”
Lê Sa không có một chút do dự, lập tức đi ra ngoài.
Nhưng chưa đến nửa giờ thì cô đã quay lại.