Hứa Trúc Linh……
Có phải em cảm thấy trái tim của tôi sẽ không biết đau đớn, sẽ không bị tổn thương và cũng sẽ không chết!
“Tôi không có…”
“Lời của cô, một chữ tôi cũng không thích nghe! Hứa Trúc Linh, đợi đến lúc tôi chết tâm, không phải muốn buông tha cho cô sao, sao cô có thể phát rồ đến thế chứ?”
“Diên… tôi không có cách nào để trả lời cậu, để cậu ảo tưởng, thật sự tôi không làm được!”
“Không sao, chúng ra vẫn còn trẻ, đời vẫn còn dài, tôi sẽ từ từ khiến cô thích tôi! Không cần đi theo tôi, tôi không được lý trí, tôi sẽ bị thương cô.
Cô xem, cho dù tôi phát điên rồi, tôi cũng không muốn làm hại cô! Hứa Trúc Linh, hãy để tôi và cô bình tĩnh lại. Tình yêu của tôi, không hề thua kém gì Cố Thành Trung, anh ta có thể vứt bỏ cô, nhưng tôi mãi mãi sẽ không bao giờ.
Anh ta không thể nào cắt đứt hết tất cả, nhưng tôi lại có thể.”
“Cô muốn một cuộc sống như thế nào, tôi sẽ cho cô cuộc sống như thế đấy! Còn anh ta, không thể làm được.”
Nói xong, cậu cất bước rời đi, bóng lưng rất cô đơn.
Người vừa mới đi, cô đã lập tức mềm nhữn ra ngã xuống đất.
Dù cho tấm thảm dưới sàn có dày mềm thì cô vẫn cảm thấy rất đau, có chút chạnh lòng.
Cô mở to mắt nhìn lền trần nhà, ánh nắng xuyên qua tấm kính cửa sổ trên đỉnh chiếu thẳng xuống, hơi chói mắt.
Trời xanh mây trắng, nhưng lòng cô lại rất đau.
Cô rất muố nói với Cố Thành Trung những tủi thân của minh, nhưng bây giờ cô không biết nên liên lạc với anh thế nào.
Vì sao chuyện lại thành ra thế này.
Người chồng yêu thương sâu đậm mình, bây giờ lại trở thành một người xa lạ.
Còn người kia, lại yêu mình, trở thành một xiềng xích, trói buộc bước chân của côi Yêu và được yêu đều sai cả sao, rốt cuộc cô làm sai chỗ nào, ông trời sao lại giày vò cô như vậy!
Cô nằm dưới đất cuộn người lại, ôm chặt lấy chính mình.
Cô mệt rồi, cô sợ mình sẽ chịu không nổi nữa rồi.
Cô rất muốn biến thành một con rùa, có thể thu đầu lại, giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng chuyện này… vì sao lại trở thành thế này.
Cả một ngày Diên cũng không đến quấy rầy, còn cô vấn cứ nằm trong căn nhà gỗ đó, điện thoại vẫn có tín hiệu, nhưng không ai liên lạc với mình cả.
Trong tủ lạnh toàn là đồ tươi ngon, còn có một chú sóc mang đến hai quả tùng.
Cô một mình ăn cơm, xem một bộ phim truyền hình nhàm chán.
Bên tai nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, có thể nhìn thấy cả ánh mặt trời, đợi đến khi hoàng hôn dần buông xuống, có thể đi ngắm sao.
Như Diên đã nói, đây thật sự là một nơi ẩn náu rất tốt, được thiết kế riêng dành cho cô ấy.
Chẳng phải cô khao khát muốn tránh xa tất cả tranh chấp sao, trải qua một cuộc sống cơm no áo ấm, an nhàn không phải sao?