Trong lòng Hứa Trúc Linh dào dạt đắc ý, thầm tán thưởng tài trí của mình.
Lúc này phóng viên lại càng không biết nên tiếp tục chủ đề này thế nào.
Bọn họ là những người nghe theo lệnh cấp trên, hôm nay cố ý tới đây phỏng vấn, vì để hỏi ra chuyện mà người kia muốn hỏi, nhưng hôm nay. Một câu cũng không hỏi được, chuyện này nên làm thế nào cho phải?
“Được rồi, tôi không muốn đứng đây nói chuyện nữa, lát nữa tôi còn phải đi ăn bữa ăn khuya với người đàn ông của tôi! Tôi phải đi trước!"
Hứa Trúc Linh cười thoải mái, xua xua tay có ý muốn rời đi.
Không nghĩ tới lại bị một gã phóng viên mắt chuột tai khỉ gọi lại.
"Nếu như cậu ba nhà họ Cố đã tốt như vậy, sẽ yêu thương người phụ nữ của mình như vậy, thế thì tại sao anh ta lại đi trước, cũng không cho người ở lại đưa cô trở về?” .
ngôn tình hoàn
Lời này vừa nói ra, lưng của Hứa Trúc Linh lập tức cứng đờ.
Cô đảo mắt, sau đó nhanh chóng đáp lại: “Ai nói không có? Qua năm phút nữa tài xế sẽ tới, tôi chờ ở cửa không được sao? Ai da, tôi cũng đã nói là không cần cho người tới đón, như vậy thì phô trương quá, nhưng anh ấy lại không nghe!”
“Có thật không? Vậy thì bọn tôi sẽ chờ ở đây thêm năm phút nữa, nhìn xem có thật sự như lời của vị này nói không!” Phóng viên cười khẩy một tiếng, một mực đòi đứng đợi cùng cô.
Trong lòng Hứa Trúc Linh lộp bộp một tiếng, không ngừng tự trách bản thân nói ra thời gian quá ngắn.
Năm phút, đào đầu ra một chiếc xe bây giờ?
Cô nhanh chóng bịa lý do muốn đi vào nhà WC, sau khi bước vào đó bắt đầu vắt óc nghĩ tới cách cứu viện.
Cuối cùng Hứa Trúc Linh gửi cho bạn thân mình một cái tin nhắn, bảo cô nàng nhanh chóng tới giải cứu cô.
Người chị em tốt của cô ơi, làm ơn lấy ra chiếc xe Audi A6 của cô nàng tới đây cứu cô gấp!
Chờ sau khi cô ra khỏi nhà WC, lại không nghĩ tới bên ngoài có một chiếc xe màu đen đang dừng lại, phía cửa xe có một người đàn ông trung niên mặc áo bành đang đứng.
Chiếc xe màu đen tuyền nhìn không ra nhãn hiệu gì, nhưng ngay cả một người mù mờ về xe như Hứa Trúc Linh cũng có thể cảm giác được chiếc xe này không hề rẻ. Chớ nói chi tới người khác.
Nhìn thấy chiếc xe, ai nấy đều hút một ngụm khí lạnh.
Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy Hứa Trúc Linh, ông ta hơi cúi người, sau đó đi vòng ra mở cửa xe phía sau, cung kính nói: “Cô Hứa, mời cô lên xe, ngài Cố đã chờ sẵn ở biệt thự, bữa khuya của hai người đã được chuẩn bị xong."
Hứa Trúc Linh nghe vậy bất giác nhìn quanh bốn phía, cô cảm thấy nhất định cậu ba nhà họ Cố kia đã gắn máy nghe trộm ở trên người cô, nếu như làm sao anh ta biết ở nơi này xảy ra chuyện gì?
Nhưng cô không có thời gian do dự, vội vàng khom lưng ngồi vào xe.
Cô chỉ ước hiện tại có thể nhanh chóng thoát khỏi hiện trường này.
Xe vừa chạy, cô lập tức vỗ vỗ lồng ngực, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mà lúc này, bên trong chiếc xe bạc tỉ, tài xế ngạc nhiên cảm thán: “Ngài Cố, không nghĩ tới cô Hứa thông minh như vậy, giúp ngài giảm bớt nhiều rắc rối khô
không cần thiết. Những phóng viên đó tôi sẽ nhanh chóng cho người đi xử lý, tuyệt đối sẽ không để tin tức này xuất hiện trước mắt ông cụ Cố."
"Không cần." Người đàn ông mở miệng ngăn cản, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười như có như không.
Trong bóng đêm, đôi mắt như chim ưng kia nồng đậm sự hứng thú.
Lúc cô gái ngốc này nói ba chữ "người đàn ông của tôi", sao anh lại đột nhiên cảm thấy kiêu ngạo chứ?
Anh đưa tay lên sờ mũi, tài xế nhạy bén phát hiện, sau đó lập tức hiểu ra, đây chính là thói quen của ngài Cố sau khi nhìn trúng con mồi.
Xem ra ngài ấy không chỉ xem đối phương như đối tượng kết hôn, mà còn có ý nghĩa khác.
“Tôi muốn toàn bộ tư liệu về cô ấy... Còn nữa, tìm hiểu xem cô ấy thích kiểu đàn ông thế nào."
"Vâng, tôi sẽ làm ngay."
Chim ưng, đã muốn đi săn mồi!
Rất nhanh, tin tức ngày hôm nay đã xuất hiện ở trong tay người cầm quyền của nhà họ Cố, Cố Chí Thanh năm nay 60 tuổi, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh.
Ông Cố vừa xem vừa cười ha hả, sau đó chỉ vào hình ảnh của Hứa Trúc Linh trên màn hình, nói: “Chính là cô nhóc này, cô nhóc này nhất định sẽ là con dâu của tôi! Chính là con bé! Nhanh chóng chuyển lời của tôi tới thằng nhóc thối kia, mau chóng rước cô bé này về nhà, tôi rất thích!"
Cuối cùng, Hứa Trúc Linh đứng trước mặt một căn biệt thự, trợn mắt há hốc mồm. .
Quản gia mở cửa lớn, cung kính nói: “Cô Hứa, tôi là quản gia ở đây, cô có thể gọi tôi là chú An. Ngài Cố còn một số chuyện cần phải xử lý, rất nhanh sẽ quay lại ăn bữa khuya cùng cô.”
Trong lòng Hứa Trúc Linh kêu khổ không ngừng, cô còn lâu mới thèm ngồi ăn khuya cùng với ngài Cố kia!
Cô thật sự chỉ thuận miệng nói thôi mà!