Bạch Minh Châu hoàn toàn không có thời gian để quan tâm tới quản lý nhà trợ, vội vàng chạy lên lầu.
Cửa nhà kế bên không khóa, cô ấy nhanh chóng đẩy cửa đi vào, phát hiện bên trong nhà được dọn dẹp cực sạch sẽ.
Cô ấy từng tới nhà Ôn Ngụy Phong nên cực kì quen thuộc cách sắp xếp bên trong nhà.
Anh ta đi rồi, anh ta đi chẳng mang theo bất kì thứ gì cả. Anh ta không thiếu tiền nên tất nhiên cũng không quan tâm đến mấy vật ngoài thân này.
Tất cả đều còn ở đây nhưng không thấy bóng người nào cả.
Cỏ bạc hà vẫn còn ngoài ban công không có ai mang đi và rất nhiều bồn hoa. Chẳng mấy chốc quản lý đã lên đến nơi, mệt thở hổn hển. “Cô Minh Châu, tôi vẫn còn chưa nói xong mà sao cô chạy nhanh thế?" “Nhà này... Để lại cho tôi đi. Tôi sẽ thuê nó, anh cứ viết hợp đồng cho tôi là được rồi, tất cả những thứ này đều phải để nguyên đó không được đụng vô, hiểu không!” “Được thôi, thế thì cô Minh Châu cứ sắp xếp đi vậy, nhưng nếu anh Ngụy Phong trở về hỏi thì cô phải đứng ra chịu trách nhiệm, lúc kí hợp đồng chúng ta phải ghi rõ ra.”
Bạch Minh Châu gật đầu và tiễn quản lý di.
Cô tròn mắt nhìn những thứ quen thuộc trong căn phòng này, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
Cô mệt mỏi ngồi xuống và khóc òa lên thật to.
Sáng sớm hôm sau Bạch Minh Châu đến công ty thì phát hiện Ôn Ngụy Phong vẫn chưa tới, có đồng nghiệp đang dọn bàn làm việc của anh ta.
Vậy là anh ta đã đi thật rồi, chẳng mang theo bất kì thứ gì cả.
Cuối cùng cô không thể dằn lòng được, gửi tin nhắn cho Cổ Thành Trung để hỏi xem Ôn Ngụy Phong đang ở nơi nào.
Cổ Thành Trung trả lời rất nhanh, nói Ôn Ngụy Phong đã trở lại London.
Biết được tin tức đó, Bạch Minh Châu không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là phản ứng nào khác.
Anh ta đã trở về bình an, thế thì cô ấy cũng không cần phải suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nếu cô là người đã nói ra những lời tuyệt tình như thế thì cũng không nên để mọi thứ có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Cô ấy không nói thêm gì, chỉ bảo Cổ Thành Trung giữ bí mật, đừng nói cho Ôn Ngụy Phong biết cô ấy từng gọi điện hỏi về anh ta.
Bấy giờ, ở London...
Ôn Thanh Hoàn nhìn Ôn Ngụy Phong từ đầu tới chân và nghi ngờ không biết người trước mặt có phải là em trai ruột của mình không.
Mới đi ra nước ngoài có mấy tháng ngắn ngủi mà cảm giác cứ như đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
Tuy là vẫn hiền hòa nhã nhặn nhưng mất đi một cặp kính có dây đeo vàng, đôi mắt cũng trở nên có hồn hơn hẳn, thậm chí ánh mắt cũng trở nên sắc bén và mạnh mẽ hơn nhiều.
Trước đây Ôn Ngụy Phong vẫn không biết bản thân mình muốn gì, thích gì, nhưng lần này rời khỏi nhà, dường như anh ta đã mang về một mục tiêu rõ ràng.
Anh ta trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều, trước đây anh ta trông như một cô gái nhỏ gió thổi cái là bay.
Bây giờ cô ấy thử chạm vào vai Ôn Ngụy Phong, cảm giác cực kì cứng rắn. “Em... Em là Ôn Ngụy Phong thật đấy hả?" Ôn Thanh Hoàn vẫn không thể tin được. “Vâng thưa chị, em đã về rồi.”
Anh ta cười cười nhìn người chị mình yêu thương nhất, đi suốt cả chặng đường dài về nhà trong đêm thế này khiến anh ta khá mệt mỏi, nhưng bây giờ cũng nở nụ cười. “Em... Em thay đổi nhiều thật đấy, chị không nhận ra em được nữa rồi, nếu chị biết em sẽ trở thành người thế này thì chắc chị đã đuổi cổ em đi từ sớm. Cuối cùng thì Ôn Ngụy Phong nhà chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, trông cũng khác đi nhiều rồi. Đi thôi, về nhà nào, chị làm món ngon cho em ăn.”
Ôn Thanh Hoàn vui chết đi được nên làm cho anh ta rất nhiều món ngon.
Cơm nước xong anh ta lại đến tập đoàn của nhà họ Ôn để điểm danh, chuẩn bị tiếp xúc với việc quản lý tập đoàn.
Ôn Thanh Hoàn cũng không dám tin tưởng người tích cực làm việc này lại là Ôn Ngụy Phong.
Cô ấy theo Ôn Ngụy Phong đến công ty, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là xem sổ sách của năm vừa rồi, không ngờ anh lại có thể phân tích chính xác tốc độ tăng trưởng cùng với quy luật thay đổi thị trường.
Dáng vẻ làm việc cực kì nghiêm túc, mặc bộ tây trang màu bạc và đeo cà vạt đen. Tuy anh ta không thể có sự trưởng thành và chín chắn như Cổ Thành Trung nhưng cũng tiến bộ hơn rất nhiều, khiến con người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Ôn Thanh Hoàn xúc động đến nỗi suýt rơi nước mắt. “Nói cho chị biết tại sao em lại thay đổi nhiều như thế?" Cô ấy vội vàng hỏi.
Đồ trong tay anh ta đã bị lấy đi, Ôn Thanh Hoàn vội vàng kéo anh ta ra ghế sô pha để trò chuyện. “Chị... Muốn biết thật ư?" Khóe môi anh ta lại cong cong nụ cười chua xót, có thể thấy được anh ta đã phải trả giá rất nhiều để có được sự trưởng thành này. “Chị rất muốn biết rốt cuộc em trai chị đã trải qua những chuyện gì, nói cho chị biết đi được không?" "Chị, em đã học được một nguyên lý đó là khi trở mạnh mẽ rồi mới có thể bảo vệ được người mình yêu quý. Từ trước đến nay chị luôn là người bảo vệ em, bây giờ đến phiên em bảo vệ chị và Cổ Cổ. Hơn nữa em sẽ không dừng lại ở đó, em muốn mình trở nên mạnh mỡ hơn nữa, giống với anh Thành Trung, em... Muốn làm một chuyện. "Liên quan tới cô bé kia chứ gì? Cô bé tên Bạch Minh Châu đúng không?” “Chị biết ư?” Ôn Ngụy Phong hơi ngạc nhiên nói. “Ừm, nghe Thành Trung nói là em thích cô bé ấy lắm đúng không? Thế cô bé ấy thì sao?" Ôn Thanh Hoàn hỏi cực kì cẩn thận, sợ chạm đến nỗi đau của em trai mình.
Trông anh ta thế này thì chắc kết quả cũng không khác những gì cô ấy đoán là bao, chắc chắn không phải là kết quả tốt. “Em... Có phải là em quá kém cỏi không... Anh ta nhìn Ôn Thanh Hoàn và cười tự giễu nói: "Dường như từ nhỏ đến lớn em chưa từng trở nên vĩ đại hay xuất sắc bao giờ, thế thì em không xứng có người thích ư?" “Bậy nào, em trai chị là người xuất sắc nhất! Nói cho em biết nhé, dù anh rể của em còn sống thì trong mắt chị em vẫn là người tốt nhất!” “Bởi vì... Chị là chị gái em, chị gái nhìn em trai khác với cách người con gái khác nhìn em. Bọn họ có thể nhìn thấy khuyết điểm của em còn chị chỉ có thể nhìn thấy ưu điểm của em..." “Biết vậy chị đã không để em rời khỏi nhà, chuyện quá khứ đả trôi qua rồi, em sẽ có một tương lai tốt hơn với một người khác.” Ôn Thanh Hoàn khó chịu nói. "Không thể có được... Trong mắt em thì cô ấy chính là người tốt nhất. Cũng như anh rể trong mắt chị vậy, anh rể luôn là tốt nhất, tất cả những người đàn ông ngoài kia đều thua kém. “Thằng nhóc này, em học người nào không học lại đi học theo chị? Chị đã thua không còn thuốc nào có thể cứu chữa được, chị nhận. Thế nhưng em là một người đàn ông, tại sao em lại quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế?” Ôn Thanh Hoàn hơi nóng nảy.
Anh ta cười cười, nụ cười đó khá là chua “Em nghĩ... Em cũng không còn thuốc nào xót. chữa nổi."
Những lời đó dội vào lòng Ôn Thành Hoàn như tiếng sấm khiến cô ấy nhanh chóng im như gà mắc thóc, không biết mình phải khuyên nhủ điều gì.
Cuối cùng cô ấy khẽ lắc đầu, thở dài vỗ vai anh ta. "Nếu có thể, chị thật sự không muốn để em phải trải qua một chuyện tình cảm tệ như thế, nếu như em có thể tìm được một người đâm đầu ý hợp với mình thì tốt biết là bao nhiêu. Em đi xa nhà lâu rồi chắc cũng mệt, về nhà nghỉ ngơi đi, công việc thì cứ để ngày may giải quyết." “Em không sao, em muốn nhanh chóng tiếp nhận việc làm ăn của gia tộc để chị không phải mệt nhọc như thế, em có thể làm được. Em muốn chứng minh bản thân mình, chứng minh rằng em cũng không tệ. “Thế... Thôi được rồi."
Cô ấy chỉ có thể đồng ý, khi rời đi cô ấy vẫn cảm thấy lo lắng.
Dưới lầu, Cổ Thành Trung đang chờ cô ấy. "Thế nào?" "Xem ra lần này trưởng thành hơn rất nhiều, tổn thương cũng không hề ít. Chị cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu, chị muốn gặp mặt cô bé đó một lần để hỏi thử xem sao, em trai chị là người xuất sắc như thế, tại sao con bé lại không chịu?” Ôn Thanh Hoàn bực bội nói. “Cậu ấy vẫn chưa đủ tốt, có rất nhiều cơ hội và không gian để cậu ấy trưởng thành. Chuyện tình cảm thì cứ để người trong cuộc tự nằm lấy. *ầy... Đành thế vậy. Đúng rồi, chị nghe nói có rất nhiều gia tộc ở London đã chịu nhượng bộ, muốn hợp tác với cậu để mở ra thị trường nước ngoài, chuyện đó có thật không?”